“Nếu tôi nói tôi có sao thì em có ở lại không?” Liên Mặc ngẩng đầu nhìn cô, sắc mặt càng thêm rực rỡ dưới ánh mặt trời, nhưng vết thương nơi khóe mắt và miệng lại khiến anh ta có chút buồn cười.
Tống Hân Nghiên cắn môi không nói.
Liên Mặc mỉm cười lắc đầu: “Tôi nói đùa đó, em đi đi, chúng ta sẽ liên lạc sau.”
Trong lòng Tống Hân Nghiên càng áy náy hơn, Liên Mặc đánh nhau với Đường Diệp Thần vì cô, nhưng cô lại để anh ta ở đây một mình, cô nói: “Được, em sẽ mời anh bữa tối sau, cảm ơn anh vì tất cả những gì anh đã làm cho em ngày hôm nay.”
“Ừm.” Liên Mặc gật đầu, nhìn thấy cô xoay người rời đi không chút do dự, trong lòng anh ta tự cười nhạo bản thân mình.
Tống Hân Nghiên chậm rãi chạy sang đường, đến ngã tư trước mặt thì thấy một chiếc Bentley màu trắng đang đậu bên đường. Cô dừng lại, ổn định hơi thở rồi bước nhanh tới.
Không hiểu sao khi cô bước ra khỏi tòa, người cô muốn gặp nhất lại là anh.
Nhưng cô biết rằng điều này là không thực tế, nếu anh xuất hiện bên ngoài tòa án, thế giới sẽ hỗn loạn…
Cô bước đến bên cạnh xe, nhưng không mở cửa ngồi vào.
Thẩm Duệ đang ngồi trong xe ngậm điếu thuốc, nhìn thẳng về phía trước, nhưng qua khóe mắt anh nhìn thấy cô đang từ từ tiến lại gần, sau đó lẳng lặng đứng cạnh cửa. Anh đợi mãi nhưng cô vẫn không mở cửa xe và ngồi vào. Anh tức giận quay đầu lại, đập vào mắt anh là nụ cười có chút nịnh nọt của cô: “Giận em à?”
Không ai có thể tức giận trước khuôn mặt tươi cười này, Thẩm Duệ quay đầu lại, hừ lạnh một tiếng: “Đợi anh mời em lên xe nữa à?”
Tống Hân Nghiên thở dài, mở cửa xe ngồi vào, nhìn thấy vẻ mặt u ám của anh, cô không dám khiêu khích, ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế bình tĩnh giải thích: “Không phải như anh nghĩ đâu, luật sư Liên vì em mà đánh nhau với Đường Diệp Thần trên tòa, anh ấy bị thương, em vốn định đưa anh ấy đến bệnh viện nhưng anh ấy lại nói không cần. Em đành phải mua một lọ thuốc bôi vết thương giúp anh ấy thôi.”
“Em cảm động quá lắm nhỉ, có muốn lấy thân báo đáp luôn không?” Thẩm Duệ thở một hơi nặng nhọc, khói ngạt vào phổi khiến anh ho dữ dội.
Tống Hân Nghiên nhíu mày, khi người này đang ở trong tâm trạng tồi tệ thì nói năng rất gay gắt như thể vừa ăn phải một họng thuốc súng. Thấy anh vừa thở vừa lại hút thuốc, cô chồm tới chộp lấy: “Em đã bảo anh đừng hút nhiều thuốc rồi mà sao anh không nghe vậy hả?”
Tay của Tống Hân Nghiên vừa duỗi ra một nửa đã bị một bàn tay to lớn mạnh mẽ nắm chặt, Thẩm Duệ nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt đen sâu thẳm: “Nghiên Nghiên, anh đã nói chỉ có vợ anh mới có thể quản anh thôi mà.”
Tống Hân Nghiên hơi khó chịu, cô định rút tay lại, nhưng thay vào đó anh lại siết chặt cô hơn. Thẩm Duệ nhìn cô chằm chằm, đột nhiên hít một hơi thật sâu, sau đó cúi người ngậm lấy môi cô thật chuẩn xác, tay anh nhanh chóng giữ chặt gáy cô, đẩy khói thuốc từ môi anh vào miệng cô.
Tống Hân Nghiên sặc đến mức trào nước mắt, cô rất khó chịu, muốn đẩy anh ra nhưng không được.
Thẩm Duệ đột nhiên hôn mãnh liệt hơn, nhấm nháp môi cô từng chút từng chút một. Vừa rồi anh dừng lại bên đường và quan sát họ rất lâu, Tống Hân Nghiên hoàn toàn không nhận thấy sự tồn tại của anh, nhìn thấy cô rất gần với người đàn ông khác, gần đến mức dường như sắp hôn môi nhau. Anh ghen tức đến mức bấm còi thật lớn, thấy cô hoảng sợ quay lại, anh cảm thấy hành vi của mình quá mức trẻ con nên mới lái xe bỏ đi.
Trên môi có cảm giác đau nhói, nụ hôn của anh không nhẹ nhàng chút nào, xen lẫn tức giận mà điên cuồng tàn phá môi cô. Mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến lòng cô không thể chịu đựng nổi, lúc này, cơn tức giận của Thẩm Duệ lại khiến cô càng thêm đau lòng.
Cô nghiến răng không cho anh vào. Nhưng anh tàn nhẫn cắn chặt môi cô, buộc cô phải mở ra trong đau đớn. Nước mắt không thể không lăn dài nữa, với nụ hôn mãnh liệt của anh, chúng lách tách lăn xuống dưới.