Tống Hân Nghiên lẳng lặng nhìn anh ta, một lúc lâu sau, cô không nói gì mà xoay người rời đi. Đường Diệp Thần thấy thế, anh ta lớn tiếng quát: “Tống Hân Nghiên, em không nghe lời khuyên của anh, em sẽ hối hận đấy.”
Bước chân của Tống Hân Nghiên vẫn không dừng lại, cũng không quay đầu lại rời đi. Đường Diệp Thần nhìn bóng lưng cô biến mất trong tiểu khu, anh ta tức giận siết chặt nắm đấm, nhắm ngay hư không hung hăng vung một quyền.
Anh ta tức giận, điện thoại di động đột nhiên rung lên, anh ta mở lên và kết nối, giọng điệu không vui nói: “Có chuyện gì?”
“Tổng giám đốc Đường, tôi đã tra ra được, đêm năm năm trước, xe của cậu Tư Thẩm quả thật dừng bên ngoài khách sạn Khắc Tiệp kia mấy tiếng đồng hồ, nửa đêm mới lái đi.”
Đôi mắt đen của Đường Diệp Thần híp lại, anh nhìn nhà nhà sáng đèn trong tiểu khu, lạnh lùng nói: “Theo manh mối này tiếp tục điều tra cho tôi, nhất định phải tra được hồ sơ thuê phòng của anh ta, nếu có thể tìm được camera giám sát lúc đó thì càng tốt.”
“Vâng.”
Đường Diệp Thần cúp điện thoại, trong lòng anh ta lạnh lùng cười, Hân Nghiên, anh sẽ dùng sự thật chứng minh, tình yêu hiện tại em nực cười đến mức nào.
… …
Vào trong Như Uyển, Thẩm Duệ vừa bước vào cửa lớn đã nhìn thấy Liên Thanh Vũ điềm đạm đáng yêu đứng ở lối vào phòng khách, trên trán cô ta vẫn còn dán băng gạc, sắc mặt vô cùng không tốt. Có lẽ là nghe thấy tiếng động cơ mới có thể đứng ở đây chờ anh.
Anh không thay giày của mình mà đi thẳng vào: “Thanh Vũ, qua đây ngồi đi.”
Thẩm Duệ ngồi xuống ghế sofa đơn, vẻ mặt anh nghiêm túc, giống như là đến thu nợ. Liên Thanh Vũ rụt rè ngồi xuống ghế sa lon bên phải anh, đáng thương nhìn anh: “Thẩm Duệ, anh muốn nói gì với em sao?”
Thẩm Duệ bình tĩnh nhìn cô, anh nói: “Thanh Vũ, trong lòng anh, anh luôn coi em là em gái của anh, bất kể em muốn làm gì muốn thế nào, anh đều cố gắng hết sức để hoàn thành nguyện vọng của em, anh hy vọng em cứ đơn thuần ngay thẳng như vậy.”
Liên Thanh Vũ khó hiểu nhìn anh: “Thẩm Duệ, rốt cuộc anh muốn nói cái gì, tại sao em nghe không hiểu gì hết?”
“Chuyện ngày hôm qua, bất luận ai đúng ai sai, anh không muốn truy cứu nữa, Hân Nghiên là người phụ nữ anh yêu, anh hy vọng lần sau sẽ không xảy ra hiểu lầm như vậy nữa, em hiểu không?” Những lời này của Thẩm Duệ coi như rất ôn hoà, đối với Liên Thanh Vũ, anh luôn cảm thấy áy náy, anh không muốn buông lời cay nghiệt, nhưng không hy vọng hiểu lầm tiếp tục xảy ra, làm tổn thương tình cảm giữa anh và Hân Nghiên.
Liên Thanh Vũ cau mày: “Thẩm Duệ, em không hiểu, em cũng không biết anh đang nói gì.”
“Sáng hôm qua Hân Nghiên đến gặp anh, cô ấy nói cô ấy thấy em mặc váy ngủ của cô ấy để lại và đi ra từ phòng anh, anh không quan tâm tại sao em lại làm vậy, anh chỉ hy vọng sẽ không có lần sau.” Thẩm Duệ vốn đã kiêng kỵ cho thể diện của cô ta, không nói rõ ràng, nhưng cô ta vẫn giả vờ ngốc nghếch, anh không thể không nói rõ.
Liên Thanh Vũ cúi đầu, qua vài giây, nước mắt cô ta lần lượt rơi xuống, rơi vào mu bàn tay, cô ta dường như ý thức được mình đang khóc, cô ta chật vật giơ tay lau nước mắt, nhưng càng lau càng nhiều, cô ta nói: “Thẩm Duệ, xin lỗi, em thật sự không biết sẽ làm cho anh và cô Tống hiểu lầm, lúc cô ấy đến, em thực sự đi ra từ phòng anh. Bởi vì tối hôm trước em đã gặp ác mộng, em mơ thấy Jason lại tới tìm em, em sợ hãi nên chạy vào phòng của anh để trốn, em sợ anh hiểu lầm nên ngồi ở cửa cả đêm, nhưng em không có mặc váy ngủ của cô ấy. Lúc cô ấy đến, em cũng giải thích với cô ấy là đêm qua chúng ta không hề làm gì cả, nhưng cô ấy không tin mà xoay người rời đi. Sau đó, anh thức dậy, em sợ anh tức giận đuổi em đi, cho nên em không dám nói cho anh biết là cô Tống đã tới.”