Tống Hân Nghiên bị anh làm cho bối rối, cô nức nở nói: “Nào có ai bá đạo như thế chứ, lúc thì bảo người ta không được khóc, lúc thì lại bảo người ta khóc.”
Thẩm Duệ thấy cô như vậy, trong lòng anh cũng không dễ chịu gì, cãi nhau làm tổn thương tinh thần còn đau lòng: “Em khóc tiếp đi, anh sẽ hôn cho đến khi em ngừng khóc mới thôi.”
Tống Hân Nghiên sửng sốt, lập tức dùng sức đẩy anh ra, không nói gì mà đi xuống bậc thang. Thẩm Duệ đi gấp hai bước, đưa tay giữ chặt cổ tay cô, dùng sức kéo cô vào trong ngực, không vui trừng mắt nhìn cô: “Rốt cuộc vì sao lại như vậy? Hân Nghiên, nếu anh nhớ không lầm, tối hôm qua là em cho anh một cái bạt tai, còn phải đi nhặt áo khoác của người đàn ông khác, người chọc anh mất hứng là em, hiện tại người không thèm để ý đến anh cũng là em.”
“Anh thực sự không biết mình đã làm cái gì sao? Hay là anh nghĩ em không biết gì cả cho nên mới giả ngu trước mặt em? Thẩm Duệ, anh không cần phải như vậy. Dù sao anh cũng đã có được em rồi, cảm giác mới mẻ cũng qua rồi, chúng ta sớm tụ sớm tan.” Là do cô quá ngây thơ, tin tưởng lời nói dối ngọt ngào như thiên trường địa cửu của anh, trên đời này làm sao có tình yêu tồn tại muôn thuở chứ?
Chân mày Thẩm Duệ nhíu lại thành một đường ngang thẳng tắp, tức giận đến mức hận không thể đánh cô một trận, anh giận dữ nói: “Cái gì mà sớm tụ sớm tan, em nói rõ ràng cho anh xem, gì mà không cần phải giả vờ, anh nghe không hiểu.”
Tống Hân Nghiên tức giận, cô đã bắt được tại trận rồi, anh còn nói nghe không hiểu, có phải thật sự muốn cô bắt gian ở trên giường anh mới có thể thừa nhận hay không? Cô dùng sức hất tay anh ra, lần đầu tiên không hất ra được, cô lại hất một lần nữa, vẫn không hất ra được, cô tức giận đến mức giậm chân, giống như một con mèo hoang giương móng vuốt: “Thẩm Duệ, anh buông em ra, cầu xin anh, anh muốn bỏ em cũng chỉ cần một câu nói, không cần cố ý gọi em đến xem cuộc vui.”
Lúc này đã qua giờ cao điểm ăn cơm, nhân viên nghiệp vụ lần lượt trở về phòng làm việc, nhìn thấy bọn họ đứng ở cửa cãi nhau, không khỏi đều nhìn qua. Ở Đồng Thành, không có mấy người là không biết Thẩm Duệ, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ gặp anh lôi kéo một người phụ nữ.
Thẩm Duệ thấy bọn giống như trở thành khỉ trong sở thú để cho mọi người vây xem, anh nắm lấy cổ tay cô và đi về phía bãi đỗ xe. Tống Hân Nghiên không chịu phối hợp, bàn tay anh trực tiếp ôm eo cô, nửa ôm nửa kéo, lôi cô đến bên cạnh ghế lái, lấy chìa khóa mở khoá xe và nhét cô vào ghế lái phụ.
Tống Hân Nghiên làm sao chịu thỏa hiệp như vậy, cô đẩy cửa ra định đi xuống, Thẩm Duệ chặn cửa lại, thấp giọng uy hiếp: “Tống Hân Nghiên, em lại chọc anh, anh không ngại để cho bọn họ thưởng thức một cuộc kích tình trên xe đâu.”
“...” Tống Hân Nghiên ngửa đầu nhìn anh, biết anh nói được làm được, cô rụt về ngồi xuống.
Thẩm Duệ đóng cửa lại, “Phập” một tiếng thật lớn, biểu hiện sức chịu đựng của anh đã đến giới hạn rồi. Anh ngồi trên xe, nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ đang ngồi ở ghế lái phụ nhìn ra ngoài cửa sổ, anh im lặng thở dài. Tối hôm qua anh không nên rời đi, mấy ngày không nhìn thấy cô, xuống máy bay lại không ngừng nghĩ tới cô, muốn cho cô một bất ngờ nhưng không thành, những chuyện lãng mạn anh tưởng tượng lại không có chuyện nào thành hiện thực, hai người ngược lại còn cãi nhau một trận.
Anh nghiêng người qua, động tác này gần như làm cô kinh sợ, cô quay đầu theo phản xạ có điều kiện, cảnh giác trừng mắt nhìn anh: “Anh làm gì vậy?”
Thẩm Duệ nhìn bộ dáng này của cô thì tức giận, giọng điệu ác liệt nói: “Làm em!”
“...” Tống Hân Nghiên trợn tròn mắt, lời nói rõ ràng của anh vừa vô sỉ lại hạ lưu, nhưng cứ mãi không làm cho người ta cảm thấy hèn mọn, ngược lại còn lộ ra một loại tà mị nói không nên lời.
Thấy anh đưa tay ra, cô theo bản năng giơ hai tay ôm lấy ngực: “Anh đừng làm bậy.”
Thẩm Duệ tà ác thổi ra hơi thở, bờ môi mỏng dán vào bên tai cô, thổi vào tai cô, anh nói: “Có phải em rất mong chờ anh sẽ làm chuyện đó với em ở trong xe không? Nếu anh không làm chuyện đó, có phải anh đã phụ sự mong muốn của em rồi ư?”