Tim Tống Hân Nghiên chìm xuống đáy vực, cô nhảy xuống khỏi đùi anh, đá giày, leo lên giường nằm xuống, đưa lưng về phía anh. Thẩm Duệ nhìn bóng lưng của anh, muốn nói gì đó, chợt nghe cô lên tiếng: "Đó là chuyện của anh, không liên quan gì đến em."
Giữa bọn họ rốt cuộc có bao nhiêu khoảng cách? Ông cụ Thẩm không đồng ý bọn họ ở bên nhau, bây giờ anh lại có thêm một thanh
mai trúc mã có ân có tình với anh, vì sao cô lại cảm thấy con đường phía trước của bọn họ càng ngày càng xa vời.
Thẩm Duệ mấp máy môi, lại không biết nên nói gì, anh cởi giày lên giường, nằm xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, anh nói: "Hân Nghiên, anh đảm bảo với em sẽ không để cô ấy ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta."
Tống Hân Nghiên nhắm mắt lại không nói chuyện, có lẽ phụ nữ đều rất nhạy cảm, chỉ với việc vừa rồi Liên Thanh Vũ không ngủ, nhưng lại giả vờ ngủ để anh bế, cô liền biết, chắc chắn Liên Thanh Vũ thích Thẩm Duệ. Bọn họ cô nam quả nữ ở cùng một phòng, anh lấy gì để đảm bảo với cô, Liên Thanh Vũ sẽ không ảnh hưởng đến tình của của bọn họ?
Có lẽ là vì quá mệt mỏi, không bao lâu sau Thẩm Duệ liền ngủ, Tống Hân Nghiên tựa vào lòng ngực anh, nhưng không hề có chút buồn ngủ.
Hôm sau, khi Thẩm Duệ thức dậy, Tống Hân Nghiên đã rời đi, đầu giường có một mảnh giấy, anh cầm lên xem "Em về thành phố Giang Ninh, đừng nhớ em!"
Thẩm Duệ bực bội vò đầu, cảm giác anh lại bị cô bỏ rơi. Anh mở ngăn kéo, ném mảnh giấy vào trong, lấy điện thoại gọi cho cô. Tống Hiện Nghiên lúc này đã ở trên tàu trở về, cô liếc mắt nhìn tên người gọi, trực tiếp cúp máy.
Chỉ một giây sau, điện thoại của cô lại vang lên lần hai, cô lại cúp máy, sau đó tắt nguồn. Cô nhìn cảnh vật lùi dần ngoài cửa sổ. khẽ thở dài, hôm qua cô ôm theo kích động và háo hức, liều lĩnh trở về tìm anh, nhưng cô không thể ngờ được kết quả lại như vậy.
Sáng nay khi cô ra khỏi phòng Thẩm Duệ, Liên Thanh Vũ đứng bên ngoài, ánh mắt cô ta nhìn cô giống như đang nhìn một kẻ xâm lược, tràn ngập thù địch. Khi đó cô liền hiểu được, Liên Thanh Vũ thật sự thích Thẩm Duệ.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau, một lát sau cô dời tầm mắt, xách túi xuống lầu, từ đầu đến cuối Liên Thanh Vũ không nói lời nào, chỉ nhìn cô rời đi.
Trở lại thành phố Giang Ninh, cô lao vào biển học, cô phải học thật nhiều để kiến thức của mình trở nên phong phú. Nhưng ngày hôm sau khi cô trở về thành phố Giang Ninh, thầy R.0 lại vội vàng trở về nước vì người nhà bệnh nặng, hoàn thành khóa đào tạo lần này trước thời hạn. Trợ lý của anh ta xin lỗi tất cả các học sinh tham gia khóa đào tạo, hy vọng lần sau còn có cơ hội đến Trung Quốc huấn luyện mọi người.
Tống Hân Nghiên trở về ký túc xá thu dọn đồ đạc, cô đứng trong ký túc xá trống rỗng, cô đã ở đây hơn hai mươi ngày, thật sự rời đi vẫn là có chút lưu luyến. Cô nhìn ký túc xá lần cuối rồi xách theo hành lý rời khỏi đó.
Ngồi trên tàu về nhà, cô lấy điện thoại ra, từ sau khi trở về thành phố Giang Ninh, cô vẫn luôn tắt nguồn, còn chưa mở lại. Cô kinh ngạc nhìn hồi lâu, sau đó ấn nút mở nguồn.
Vô số cuộc gọi nhỡ tràn đến, cô mở ra xem, nhiều nhất vẫn là dãy số quen thuộc nhất kia. Cô khẽ thở dài, thoát khỏi đó, mở tin nhắn lên xem, trong tin nhắn chỉ có một tin, "Hân Nghiên, là mẹ đây, nhìn thấy tin nhắn thì gọi lại cho mẹ, Đổng Nghi Tuyền."
Cô nhất thời trợn to mắt, không dám tin. nhìn tin nhắn, Đổng Nghi Tuyền nhận cô rồi?
Cô đọc lại tin nhắn, cô vẫn luôn không nhận Đổng Nghi Tuyền, bởi vì Đổng Nghi Tuyền vẫn luôn không nhận cô. Đều nói mẫu tử liền tâm, nhưng khi cô đứng trước mặt Đổng Nghi Tuyền, bà ta đối với cô chỉ có sự xa lạ. Mà bây giờ, bà ta gửi cho cô tin nhắn này là có ý gì đây? Là rốt cuộc cũng chịu nhận cô rồi sao?
Cô không kịp nghĩ nhiều, điện thoại lại vang lên, cô liếc mắt nhìn thông báo trên điện thoại, do dự một chút rồi bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp quen thuộc, "Khi nào thì tới Đồng Thành?"
Tống Hân Nghiên vô cùng kinh ngạc, không nhịn được nhìn xng quanh, "Anh đặt thiết bị giám sát trên người em à?"
Thẩm Duệ cúi đầu cười khẽ, hôm qua sau khi cô rời đi mà không nói lời nào, anh đã định đuổi theo, nhưng lý trí khiến anh tỉnh táo lại, duy nhất lần này, anh sẽ không chiều theo ý cô nữa.
"Đúng vậy, cho nên em đừng hòng chạy trốn khỏi lòng bàn tay anh, ngoan ngoãn trở lại bên cạnh anh đi."
Tống Hân Nghiên nghe thấy giọng điệu này của anh, những chuyện rối ren trong hai ngày qua đột nhiên trở nên không còn quan trọng nữa, cô nói: "Em không chạy trốn, em chỉ muốn bình tĩnh suy nghĩ một chút."
"Vậy em nghĩ xong chưa?" Thẩm Duệ nghịch bút máy, biết được R.0 có chuyện riêng phải về nước, anh liền biết khóa đào tạo của cô đã xong. Cô sẽ trở về đây, trở về bên cạnh anh, sau đó không bao giờ rời xa anh nữa, nghĩ đến đây anh liền kích động không thể kiềm chế được.
"Ừm, sau khi trở về em phải cố gắng hơn nữa để tìm một công việc, sau đó kiếm tiền nuôi sống bản thân. Em nhận ra tất cả mọi thứ đều là mây bay, chỉ có tiền vào túi mới là của mình." Tống Hân Nghiên nói, cô phải làm một người tích cực hướng thiện, không thể cứ luôn tốn thời gian lo lắng được mất nữa.
Bút máy trong tay Thẩm Duệ suýt chút nữa bay ra ngoài, anh nói: "Em suy nghĩ hết hai ngày mà chỉ được vậy thôi sao?"
"Đúng vậy, làm người thì phải làm việc, cuộc sống mới trọn vẹn, anh nói xem đúng không?" Tổng Hân Nghiên vươn tay vẽ loạn trên kính, cuối cùng cô mới phát hiện, cô đã viết ra tên của anh.