Tống Hân Nghiên thất vọng quay người, nhìn trang trí vàng son lộng lẫy trong khách sạn, cô kéo lấy rương hành lý đến đại sảnh khu nghỉ ngơi, ngồi xuống trên ghế sa lon nhung tơ màu lam. Lúc đầu cô định chọn một phòng bỏ hành lý xuống, không nghĩ rằng khách sạn tiêu thụ tốt như thế, không có phòng trống.
Cô không muốn đi tới nơi khác ở nên dứt khoát ở trong đại sảnh chờ Thẩm Duệ. Tối hôm qua cô ngủ được không ngon, hôm nay mệt mỏi vì tàu xe, lúc này cơn buồn ngủ ập tới, cô dựa vào ghế sô pha bất tri bất giác đã ngủ.
Thẩm Duệ và Nghiêm Thành trở lại khách sạn, hai người đi vào từ cửa xoay pha lê, Thẩm Duệ vừa đi vừa bàn giao chuyện kế tiếp cho anh ta. Mối nguy đã được PR đè dư luận xuống, nhưng là không loại trừ có người sẽ nhờ vào chuyện đó đại tác văn chương, anh nhất định phải ngăn chặn hết thảy khả năng sinh ra dư luận, hóa lớn chuyện này chuyện thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Hai người trải qua đại sảnh, Thẩm Duệ lơ đãng quét đại sảnh khu nghỉ ngơi, anh trực tiếp đi đến giữa thang máy. Mới vừa đi hai bước, anh lại dừng lại, quay đầu nhìn ghế sô pha khu nghỉ ngơi, nơi đó ngồi một bóng hình khá quen.
"Tổng giám đốc Thẩm, hình như là cô Tống." Nghiêm Thành ra vẻ kinh ngạc nói.
Anh nhíu mày, cho rằng mình hoa mắt, nháy nháy mắt, bóng hình kia vẫn ở nơi đó, anh cất bước đi qua, đến gần mới phát hiện thật sự là cô. Nội tâm anh nhanh chóng nhảy lên, bước đi dưới chân càng chạy càng nhanh, anh đi đến cạnh ghế sa lon, trông thấy cô ngửa trên ghế sa lon ngủ rất say. Anh dở khóc dở cười, ngủ ngay ở chỗ này, cô thật đúng là cực kì yên tâm.
Anh nghiêng thân vỗ vỗ mặt của cô: " Tống Hân Nghiên, tỉnh dậy, trở về phòng ngủ tiếp."
Tống Hân Nghiên có cảm giác gương mặt nhói nhói, có âm thanh ong ong ở bên tai, cô không nhịn được đổi tư thế lại ngủ thiếp đi ở trên ghế sa lon. Thẩm Duệ chống nạnh, mắt phượng trừng mắt cô, trừng nửa ngày, cô không có phản ứng, anh bất đắc dĩ than nhẹ, xoay người đưa ôm cô lên, Nghiêm Thành vội vàng đi qua cầm bao hành lý.
Thẩm Duệ ôm Tống Hân Nghiên vào phòng, đặt cô trên giường lớn ở trong phòng, anh ngồi bên giường, đưa tay cởi giày cho cô, anh không vui nói: "Ngủ sâu như vậy, đi bán đem thì em cũng không biết."
Nghiêm Thành bỏ hành lý vào phòng, tự giác rút lui.
Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Thẩm Duệ nằm nghiêng trên giường, một tay chống đầu, lẳng lặng quan sát cô. Thật sự rất kỳ lạ, cô vừa xuất hiện bên cạnh anh, lòng anh như bị lấp kín, sẽ không còn cảm thấy trống rỗng và tịch mịch.
Anh đưa tay vén mái tóc xộc xệch trên trán cô, lộ ra cái trán trơn bóng. Anh cúi người hôn trán của cô, nhìn vành mắt màu xanh dưới đáy mắt cô, dù là cơ thể của anh rất nóng đến kịch liệt, cũng không muốn quấy rầy cô nghỉ ngơi.
Hầu kết của anh lên xuóng qua một cái, anh đứng lên, xoay người vào phòng tắm tắm nước lạnh.
Khi Tống Hân Nghiên tỉnh lại, phát hiện mình trong phòng khách sạn, cô ngồi dậy, vô thức kéo chăn mền trên người mình, quần áo vẫn còn, cả người cũng không có vết tích đau nhức thì cô lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Cô quá bất cẩn, vậy mà tựa vào ghế sa lon ngủ, ngay cả bị người ta dời nơi khác cũng không biết từ lúc nào. Cô vén chăn lên xuống giường, nghe phía bên ngoài truyền đến tiếng TV, cô rón rén đi ra ngoài phòng ngủ thì Thẩm Duệ thấy ngồi ở trên ghế sa lon.
Cô vui mừng không thôi, nhanh chóng chạy ra: "Thẩm Duệ, là anh ôm em về phòng à? Dọa em một hồi."
Thẩm Duệ đưa đón cô gái nhỏ chạy về phía anh, anh bất động thanh sắc tắt tivi. Hương thơm từ cơ thể mềm mại trong ngực, anh đưa tay sờ mũi của cô nói: "Không phải anh còn có thể là ai?"
Tống Hân Nghiên thè lưỡi, nói: "Lúc đầu em đang chờ anh, kết quả chờ chặp liền ngủ mất."