"Đúng vậy, sau khi tổng giám đốc Thẩm bị đuổi ra khỏi nhà họ Thẩm, vừa học vừa làm ở Mĩ, vẫn để dành một khoản tiền để tìm kiếm em gái, chỉ cần tích đủ tiền rồi, anh ấy sẽ thuê người tìm giúp, nhưng tìm suốt mười lăm năm rồi cũng không có tin tức gì. Cô Tống, nếu đêm nay tổng giám đốc Thẩm tới tìm cô, mong cô đừng chọc anh ấy giận, anh ấy đã khổ sở lắm rồi." Nghiêm Thành nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, đại khái cũng đoán được Tổng Hân Nghiên và Thẩm Duệ đang giận nhau.
"Tôi biết rồi, thư ký Nghiêm, cảm ơn anh đã nói cho tôi biết những chuyện này. Tổng Hân Nghiên cảm kích nói.
Nghiêm Thành lắc đầu, nói: "Cô không cần cảm ơn tôi, tôi nói cô biết là bởi vì không muốn thấy tổng giám đốc Thẩm buồn, nhiều năm như vậy rồi, cô là người duy nhất có thể bước vào trong tim anh ấy, cho nên tôi cảm thấy anh ấy sẽ nghe những gì cô nói."
"Tôi sẽ." Tống Hân Nghiên nghiêng đầu nhìn ngã tư quen thuộc ngoài cửa sổ, tất cả là do ý trời sao? Để cô trở về Đồng Thành vào ngày hôm nay.
Trong biệt thự nhà họ Thẩm.
Thẩm Duệ vừa bước xuống bãi đỗ xe thì có một chiếc Lamborghini chạy tới phía sau, ngồi ở ghế lái là Đường Diệp Thần, trong con ngươi đen láy chứa đầy thù hận, bàn chân đạp phanh dời về phía chân ga, giẫm mạnh xuống.
Thẩm Duệ đứng ở giữa đường, nhìn chiếc xe thể thao lao về phía mình như tên bắn, trong lòng chấn động, nhìn thấy ánh mắt đằng đằng sát khi của Đường Diệp Thần, anh đứng tại chỗ bất động.
Chiếc xe thể thao gầm rú lao về phía anh, tốc độ càng lúc càng nhanh, khoảng cách càng lúc càng gần. Thẩm Duệ lặng lẽ nhìn Đường Diệp Thần, đứng yên ở đó, anh đang cược, cược Đường Diệp Thần không có lá gan này, không dám lái xe tông vào anh.
Đường Diệp Thần nhìn chằm chằm Thẩm Duệ, đôi mắt đen đầy hận ý đến tận trời xanh, giờ phút này trong đầu anh ta lại hiện lên bức ảnh kia, thậm chí còn tự động xếp thành từng hình ảnh một, anh ta càng nghĩ càng hận, hận không thể đâm chết anh.
Mười mét, năm mét, ba mét, chiếc xe thể thao càng ngày càng đến gần anh, dường như sẽ đánh bay anh trong tích tắc. Anh ta thấy Thẩm Duệ vẫn không có ý né tránh, lưng toát mồ hôi lạnh, đạp phanh mà thật mạnh một cái.
Tiếng phanh gấp đột ngột cắt ngang bầu trời đêm yên lặng, Đường Diệp Thần vừa mở mắt liền nhìn thấy Thẩm Duệ đang đứng trước xe thể thao, ngay cả vẻ mặt cũng không thay đổi. Anh ta nghiến răng, sự can đảm đó đã tan biến, toàn thân run rẩy, anh ta hạ cửa sổ, thò đầu ra ngoài và giận dữ nói: "Chú không có mắt sao? Không tránh ra à?"
Thẩm Duệ nhìn anh ta với vẻ thất vọng rõ ràng, anh nói: "Diệp Thần, cậu thực sự làm tôi thất vọng. Nếu là tôi, tôi sẽ không bao giờ đạp phanh như vừa rồi."
Nói xong, anh quay người bước đi.
Đường Diệp Thần nghiến răng nghiến lợi nhìn theo bóng lưng anh, anh ta rất hối hận, hối hận vì vừa rồi không giết anh, chỉ cần anh chết, có lẽ mọi chuyện sẽ kết thúc.
Thẩm Duệ sải bước vào biệt thự của nhà họ Thẩm, khắp nơi chiếu sáng rực rỡ như cung điện, phòng khách chật cứng người, lúc anh bước vào, tiếng cười nói trở nên yên tĩnh. Thẩm Duệ quét mắt qua đám người một cái, ảnh mắt dừng lại trên người ông cụ Thẩm.
Dáng vẻ tức giận khi nhìn thấy anh của ông cụ Thẩm trông cứ như ai đang nợ ông ta trăm triệu vậy. Hạ Doãn đang ngồi cạnh ông cụ Thẩm, nhanh chóng đứng lên rụt rè nói, "Anh Thẩm Duệ."
Hôm đó cô ta tức giận bỏ đi, sau khi về nhà trốn trong phòng ngủ khóc thật lâu, vì sao Thẩm Duệ lại không thích cô ta? Thậm chí còn phải tìm một người phụ nữ khác đến để làm bẽ mặt cô ta? Cô ta thích anh như vậy mà.
Cô ta càng nghĩ càng không cam lòng, ngược lại càng khó có được cô ta càng muốn có. Anh là người đàn ông đầu tiên khiến cô động lòng, cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Thẩm Duệ liếc mắt nhìn cô ta một cái, ánh mắt lạnh lùng, đi thẳng lên lầu. Ông cụ Thẩm nhìn bóng lưng anh mà tức giận, ông ta nhìn Hạ Doãn Nhi với vẻ mặt mất mát bên cạnh, nói: "Doãn Nhi, con đừng để bụng, tính cách thằng tư lạnh lùng, chỉ cần con chủ động một chút, nó sẽ bị con làm cảm động."
Hạ Doãn Nhi nhìn theo bóng lưng anh, Thẩm Duệ căn bản không để cô ta vào mặt, cô ta cắn môi ngồi xuống, nói với ông cụ Thẩm, "Hôm nay là ngày giỗ của bác gái, trong lòng anh Thẩm Duệ nhất định rất buồn, để con lên đó an ủi anh ấy."
Ông cụ Thẩm rất cao hứng, đều là liệt nữ sợ triền lang. Đạo lý này cũng áp dụng lên đàn ông như vậy, sự nhiệt tình chủ động của Hạ Doãn Nhi sớm muộn gì cũng khiến thắng tư cảm động, huống chi ông ta còn có đại chiêu.
"A Uy, đưa cô Doãn Nhi lên tìm thằng tự đi."
Nhan Tư thấy người đưa Hạ Doãn Nhi lên lầu, trong lòng bà ta rất không hài lòng, Hạ Doãn Nhi này cũng không biết e dè gì cả. Chú tư không hề có chút hảo cảm gì với cô ta, cô ta còn vội vàng lấy mặt nóng dán mông lạnh.
Không được, cho dù thế nào, bà ta cũng phải phá hỏng mối hôn sự này. Diệp Thần có thể kết hôn với nhà họ Hạ là tốt nhất, cho dù không được cũng không đến lượt chú tư được hời.