Hàn Mỹ Hân khóc không ra nước mắt, nhận lệnh làm đầy tớ hầu hạ chủ nhân, chỉ thiếu là không có “Vâng” một tiếng, vô cùng giống chó sai vặt.
Thẩm Duệ đi rồi quay lại, anh ngồi trước mặt Tống Hân Nghiên, thấy cô còn bịt mắt, anh đưa tay lấy tay cô ra, hỏi: “Làm sao vậy, che mắt làm gì?”
“Họ thể hiện tình cảm.” Tống Hân Nghiên phàn nàn.
Thẩm Duệ khẽ cười ra tiếng: “Vậy chúng ta cũng ân ân ái ái đi?”
Tống Hân Nghiên liếc anh một cái, thấy dáng vẻ hứng thú dồi dào của anh, cô vội vàng lắc đầu: “Không cần, em muốn ăn rồi.” Sau khi Thẩm Duệ trở về, Bạc Mộ Niên kiềm chế rất nhiều, cô cũng không cần cảm thấy xấu hổ.
Ăn cơm xong, bốn người ra khỏi nhà hàng, Bạc Mộ Niên nhìn Thẩm Duệ và Tống Hân Nghiên, anh ta nói: “Thời gian không còn sớm, chúng tôi chuẩn bị trở về khách sạn đây.”
“Tôi lái xe đưa hai người về. “ Thẩm Duệ cầm chìa khóa xe, chuẩn bị đến bãi đỗ xe lấy xe, Bạc Mộ Niên ngăn anh lại, anh lắc đầu và nói: “Không cần, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, nên làm gì thì làm đi, chúng tôi tự về được rồi.”
Tống Hân Nghiên nghe câu nói ám chỉ này của anh ta khá rõ ràng, hai má cô hơi đỏ lên, nhìn Thẩm Duệ một cái, anh cũng đang nhìn cô, cô rụt mắt xuống, nhìn chằm chằm mũi chân.
Hàn Mỹ Hân tiến lên một bước, cô ấy khoác tay Tống Hân Nghiên: “Hân Nghiên, chúng ta đi mướn phòng đi, để cho bọn họ làm gì làm gì đi.”
Tống Hân Nghiên liên tục gật đầu, còn chưa kịp nói chuyện, hai người đã bị hai người đàn ông tách ra, hai người đàn ông mỗi người dẫn một người phụ nữ của mình đi theo hướng ngược lại: “Ngày mai gặp lại.”
Tống Hân Nghiên quay đầu lại nhìn Hàn Mỹ Hân, Hàn Mỹ Hân cũng nhìn cô, hai người lưu luyến không rời nhìn chăm chú vào đối phương, giống như là tình nhân bị ác bá ép buộc tách ra, thật là thê thảm.
… …
Bạc Mộ Niên dẫn Hàn Mỹ Hân ra khỏi nhà hàng, 10 giờ tối trên đường phố, người thưa thớt, gió đêm thổi qua mang đi sự khô nóng ban ngày. Hàn Mỹ Hân nghiêng đầu nhìn anh ta, thẳng thắn nói: “Tối nay anh rất kỳ quái.”
“Hả?” Bạc Mộ Niên rũ mắt nhìn cô ấy, tiếp tục đi về phía trước. Bọn họ đã kết hôn được vài tháng, cả hai dường như không bao giờ đi dạo trên đường phố như thế này, cô ấy có một cảm giác mới lạ đối với anh ta.
“Giống như biến thành một người khác, không phải anh có sở thích sạch sẽ sao?” Hàn Mỹ Hân vẫn cảm thấy chú ý tới hành vi cướp đồ ăn từ miệng cô ấy.
“Nếu biết sạch sẽ không ăn nước bọt của em, thậm chí…” Nửa đoạn sau Bạc Mộ Niên dán vào bên tai cô ấy nói.
Hơi thở nóng rực cộng thêm lời nói bá đạo của anh ta, khiến Hàn Mỹ Hân khẽ run rẩy, dưới ánh đèn neon, gương mặt cô ấy nhuộm một lớp ửng đỏ mỏng manh, cô không chút khách sáo véo thắt lưng anh ta một cái, thẹn quá hóa giận nói: “Anh nói chuyện nghiêm túc sẽ chết à.”
Bạc Mộ Niên rũ mắt nhìn cô, khuôn mặt xinh đẹp của cô bởi vì tức giận mà trở nên sinh động, anh ta cười khẽ: “Nói chuyện nghiêm túc làm sao trêu chọc em được?”
“...” Hàn Mỹ Hân quyết định không để ý tới anh ta nữa, mấy chuyện bẩn thỉu người đàn ông này đều đã từng làm hết rồi, huống chi là mấy câu đùa giỡn bằng miệng này, cô ấy giãy ra khỏi vòng tay của anh ta, theo bản năng nhìn về phía khách sạn: “Bạc Mộ Niên, Thẩm Duệ có đáng tin cậy không?”
Bạc Mộ Niên nhìn ra lo lắng của cô ấy, trong lòng anh ta rất không vui, nhưng lại kiềm chế không tức giận: “Lo lắng cho bạn em à?”
“Đúng vậy, tôi lo lắng nhỡ cô ấy sẽ bị tổn thương.” Lúc Hàn Mỹ Hân quen biết Tống Hân Nghiên, là vì cô đang tìm kiếm một người bạn mướn chung phòng. Lần đầu tiên nhìn thấy Tống Hân Nghiên dịu dàng ít nói, cô ấy có cảm giác như đã từng quen biết, giống như đã gặp cô ở đâu đó rồi vậy.