Tống Hân Nghiên nhìn bọn họ đánh nhau sắp xảy ra án mạng thì không rảnh lo thân thể đau đớn mà mở cửa chạy gọi bảo vệ, thẩm phán cũng cùng một luật sư khác vội kéo hai bọn họ ra. Chờ Tống Hân Nghiên gọi bảo vệ tới thì Đường Diệp Thần và Liên Mặc đã bị người khác tách khỏi.
Thẩm phán tức giận đến nỗi mặt mày xanh mét: “Mấy người các anh coi toà án trở thành chỗ nào hả? Nơi này là địa phương trang nghiêm thiêng liêng nhất. Bị cáo không biết, ngay cả luật sư Liên cũng không hiểu sao?”
Khắp khóe mắt khóe miệng Liên Mặc đều có vết thương, anh ta vẫn kiêu ngạo đứng đấy, trừng mắt nhìn Đường Diệp Thần như một con gà trống buộc phải chiến đấu, tựa như tùy thời đều có thể sẵn sàng nhào lên, đánh thêm một trận với anh ta.
Trên mặt Đường Diệp Thần bị thương khá nghiêm trọng, khi thấy Tống Hân Nghiên đỡ Liên Mặc thì lập tức chướng mắt. Anh ta biết đêm hôm đó Tống Hân Nghiên nấp vào tủ quần áo trong phòng, đương nhiên không tin cô cùng Liên Mặc có thể làm xằng bậy, nhưng lời khai của anh ta có thể khiến kết quả của vụ kiện ly hôn trở nên khó phân biệt hơn.
“Quý quan tòa, bị cáo không bình tĩnh như thế, ngay tại tòa án cũng dám khiêu khích gây chuyện, tôi có đủ lý do tin tưởng, anh ta sẽ dùng bạo lực với thân chủ của tôi. Tôi yêu cầu tòa án lập tức tuyên án cho bọn họ ly hôn.” Tính kỷ luật của Liên Mặc rất mạnh, nếu không phải Đường Diệp Thần khiêu khích trước, anh ta cũng sẽ không đánh nhau trước tòa.
Nhìn trên mặt Đường Diệp Thần chồng chất vết thương, trong lòng anh ta hết sức thoải mái, cuối cùng cũng có thể ra một chút sức vì Tống Hân Nghiên.
Luật sư bên bị cáo cũng đứng ra, ngang ngược chỉ trích hành động của Liên Mặc: “Ngài thẩm phán, Liên luật sư cùng nguyên cáo đã lén lút giao kết nhau, khiến thân chủ tôi đội nón xanh, đủ để nói rõ nhân phẩm của Liên luật sư có vấn đề. Tôi yêu cầu Ngài thẩm phán thu hồi bằng luật sư của Liên luật sư, để anh ta khắc sâu tự kiểm điểm hành vi của chính mình.”
Tống Hân Nghiên kinh ngạc mà nhìn luật sư bên bị cáo, cô không nghĩ hậu quả Liên Mặc đứng ra vì cô lại nghiêm trọng như vậy, thu hồi bằng luật sư, có phải rằng anh ta sẽ không bao giờ có thể làm luật sư nữa?
Liên Mặc hừ lạnh: “Thân chủ của anh cho thân chủ tôi đội nón xanh còn chưa đủ nhiều hay sao, có muốn tôi đếm kỹ mấy năm nay anh ta chơi bao nhiêu phụ nữ rồi không? Một tên đàn ông cặn bã như anh ta, dùng câu lãng tử quay đầu đúng là xúc phạm lãng tử.”
Đường Diệp Thần xắn tay áo lên lại muốn nhào tới nhưng đã bị luật sư của bị cáo túm chặt, hạ giọng nhắc nhở: “Cậu Đường, xin anh bình tĩnh, nếu không thẩm phán sẽ xem xét lời nói của Liên Mặc, sau đó đưa ra quyết định bất lợi đối với anh.”
Từ trước tới nay ngài thẩm phán đã xét xử nhiều vụ án như vậy, nhưng đây là vụ ly hôn hỗn loạn nhất, đầu ông ta đau vô cùng, gõ gõ mộc chùy, nói: “Hôm nay phiên tòa xét xử đến đây kết thúc, năm ngày sau, công bố kết quả thẩm phán, kết thúc phiên toà!”
Tống Hân Nghiên vịn Liên Mặc đi ra khỏi tòa án, Hàn Mỹ Hân đang dựa vào cột La Mã ngoài cửa, cô ấy vừa hoàn thành xong một vụ kiện ly hôn, nghe nói Liên Mặc và Đường Diệp Thần đánh nhau tại tòa thì tò mò muốn chết.
Vốn dĩ cô ấy muốn ra tòa làm chứng nhưng sau đó lại được cho biết vụ kiện này khép kín, không cần người làm chứng. Nếu không phải Đường Diệp Thần và Liên Mặc đánh nhau, phỏng chừng ngay cả con ruồi cũng không bay vào trong được.
Hàn Mỹ Hân bước nhanh lên đón, cô ấy lo lắng Tống Hân Nghiên trước, ầm ĩ với Đường Diệp Thần đến cỡ này, người đau khổ nhất chính là Tống Hân Nghiên. Dù sao đối phương cũng là người đàn ông mình từng yêu, đến khi tan vỡ không thể không hề đau lòng chút nào.
“Hân Nghiên, cậu có ổn không?”
Liên Mặc nhìn thoáng qua Tống Hân Nghiên, sợ cô nghe xong lại đau khổ, anh ta trừng Hàn Mỹ Hân: “Rõ ràng người không ổn là anh, sao em không hỏi anh?”
Hàn Mỹ Hân cũng rất muốn quan tâm anh ta, nhưng nhớ lại hôm đó cô ấy chỉ bước xuống xe Liên Mặc đã bị Bạc Mộ Niên trừng phạt thì sợ hãi. Cái tên Bạc Mộ Niên kia thật sự không có liêm sỉ, đè cô lấy lên tường, cợt nhả hỏi: “Em thích xe chấn à?”
Thật ra trong lòng Hàn Mỹ Hân rất sợ, tính tình nắng mưa thất thường của Bạc Mộ Niên khiến cô ấy run sợ. Hơn nữa mỗi khi xảy ra bất đồng ý kiến, anh ta luôn có cách khiến cô ấy phải nhượng bộ, lấy hết can đảm nói: “Hân Nghiên gặp tai nạn, tôi muốn đi thăm cô ấy, vừa khéo đàn anh Liên Mặc cũng có ở đó. Anh ấy nói tiện đường đưa tôi về nhà, tôi nghĩ trễ thế này bắt taxi không an toàn lắm nên…”
“Nên biết thời biết thế, đúng lúc có thể ở cùng với người đàn ông mình thích, trong bụng vui như mở cờ rồi nhỉ?” Lòng Bạc Mộ Niên còn nhỏ hơn cả cây kim, không thích nhìn dáng vẻ lưu luyến không muốn rời của cô ấy.