Mục lục
Anh từng là duy nhất - Tống Hân Nghiên (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Tống Hân Nghiên đứng một lát, nhớ ra trong bếp vẫn đang hấp khoai tây, cô xoay người tiếp tục vào làm bánh khoai tây. Đợi sau khi bánh khoai tây nóng hổi được làm xong, cô bê đĩa ra ngoài, nhưng lại không thấy bóng dáng Thẩm Duệ ở trong phòng khách.  

 

Trong lòng cô hụt hẫng, cứ nghĩ anh đã đi rồi, nhưng trông thấy giày da của anh vẫn còn đang để ngoài cửa. Cô đặt mâm trong phòng ăn rồi đi về hướng phòng ngủ, lúc đi ngang qua nhà vệ sinh, cửa đột nhiên mở ra. Cô bị dọa giật cả mình, cô quay đầu đi theo phản ứng tự nhiên. Thẩm Duệ đang định ra ngoài cũng bị cô làm cho giật mình.  

 

Tống Hân Nghiên vỗ vỗ ngực, vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, cô cũng không chú ý tới Thẩm Duệ có gì khác: “Tôi tưởng là anh đã đi rồi, sao không lên tiếng, làm tôi giật cả mình.”  

 

Thẩm Duệ yên lặng nhìn cô, anh muốn lên tiếng, nhưng lại sợ cô đuổi ra ngoài. Anh bước ra khỏi phòng tắm, vì vừa tắm xong nên giọng có chút khàn khàn: “Em nỡ để tôi đi à?”  

 

“Tôi không thèm, là do tôi đã làm xong bánh khoai tây thôi…” Tống Hân Nghiên đột nhiên không nói nữa, cô nghẹn lời nhìn anh, bởi vì cô nhìn thấy đồ Thẩm Duệ đang mặc, tóc của anh còn đang ướt nhỏ giọt xuống phía dưới. Mà nửa thân trên của anh để ‘Trần’, phía dưới chỉ quấn một cái khăn tắm, là khăn tắm hình quả dâu tây của cô.  

 

Đột nhiên cô nhận ra, anh đây là muốn qua đêm ở nhà cô sao?  

 

“Thẩm Duệ, anh làm gì vậy?”  

 

Thẩm Duệ cầm khăn lau tóc, anh nói: “Tắm chứ làm gì, em không thấy à?”  

 

Cô đương nhiên là thấy, nhưng mà… “Anh không thể qua đêm ở nhà tôi, bị người ta nhìn thấy không tốt đâu, hơn nữa Mỹ Hân sẽ về bất cứ khi nào…”  

 

“Em nghĩ ông chủ sẽ để cô ấy về muộn như vậy sao?” Thẩm Duệ cắt ngang lời cô, anh đi về phía phòng khách, mùi hương thơm ngào ngạt của bánh khoai tây bay theo gió, anh bước thẳng vào phòng bếp, cầm một cái bánh. Vừa ăn vừa đi ra phòng khách, tự nhiên hơn cả nhà mình.  

 

Tống Hân Nghiên vội vàng chạy qua, nhìn đồng hồ treo trên tường đã chỉ đúng mười một giờ đêm, cô ra sức nói với anh: “Anh về nhà ngủ có được không?”  

 

Thẩm Duệ mở TV, anh không thèm để ý tới lời cô mà chuyển kênh khác, anh nói: “Đến quần tôi cũng cởi rồi mà em lại bảo tôi về nhà ngủ?”  

 

“…” Tống Hân Nghiên cũng đến phục anh luôn, da mặt người này còn có thể dày hơn được nữa không? “Anh có thể mặc lại, đúng lúc quần áo của anh cũng khô rồi.”  

 

Thẩm Duệ liếc xéo cô, anh không nói lời nào bộ dạng kia cho thấy chuyện anh ở đây đêm nay chắc như đinh đóng cột.  Tống Hân Nghiên vẫn chưa từ bỏ ý định, cô bước qua ngồi xổm bên cạnh chân anh, ngẩng đầu nhìn anh làm bộ đáng thương nói: “Anh Tư, anh Tư, xin anh đấy, về nhà ngủ đi có được không?”  

 

Tống Hân Nghiên ra sức bán manh, cô không muốn lấy cứng chọi đá, rồi lại khiến anh không vui.  

 

Thẩm Duệ ăn xong chiếc bánh khoai tây, anh đưa tay, Tống Hân Nghiên lập tức đưa khăn giấy đặt lên tay anh, anh vẫn không động, đôi mắt phượng nhìn cô không chớp mắt, Tống Hân Nghiên vội vàng lấy khăn giấy giúp anh lau sạch từng ngón tay dính đầy dầu mỡ, dịch vụ chắc chắn không chê được.   

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK