Mục lục
Anh từng là duy nhất - Tống Hân Nghiên (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Tống Hân Nghiên lắc đầu, nước mắt rơi càng gấp gáp, cô vươn tay lau nước mắt, nhưng càng lau càng khẩn trương, "Không, rất ngon, có vị cơm mẹ nấu."  

 

Đổng Nghi Tuyền nghẹn ngào, đầy tội lỗi với cô, hai mắt nóng bừng và ươn ướt, "Hân Nghiên, nếu con thích ăn, sau này mẹ anh sẽ làm cho con ăn mỗi ngày."  

 

Phùng Trinh Trinh cảm thấy kinh hoàng, "Dì đừng làm hỏng dạ dày của chị Hân Nghiên, cho chị ấy ăn thứ kinh khủng như vậy mỗi ngày, dì muốn chị ấy phải nhập viện sao?"  

 

Tống Hân Nghiên gật đầu, "Được."  

 

Cô cầm đũa lên tiếp tục ăn, Đổng Nghi Tuyền khẽ thở dài đưa một chiếc đũa vào miệng, nhai được hai lần, vẻ mặt bà ta thay đổi, mùi vị rất lạ, bà ta nhanh chóng đứng dậy chạy vào phòng bếp nôn ra, sau đó vội vàng bước lại, "Hân Nghiên, đừng ăn, nó quá tệ, lẽ ra mẹ không nên đòi nấu cơm cho con ăn."  

 

Tống Hân Nghiên không quan tâm chút nào, cô cầm bát lên ăn, dù cơm cũng còn chưa chín kỹ nhưng cô vẫn ăn sạch sẽ. Nhìn thấy vậy, Đổng Nghi Tuyền nghẹn ngào nói: "Đứa nhỏ ngốc nghếch, khó ăn như vậy mà con cũng nuốt trôi được sao?”  

 

Tống Hân Nghiên rơm rớm nước mắt, cô đặt bát xuống, nói: “Con xin lỗi, con về trước đây.” Sau đó, cô đứng dậy, cầm lấy túi xách vội vàng chạy ra ngoài cửa.  

 

Đổng Nghi Tuyền đứng dậy đi theo, cửa phòng đã đóng lại, bà ta đứng bên trong cửa, nghe tiếng giày cao gót chạm đất dần biến mất, càng thêm đau lòng.  

 

Phùng Trinh Trinh đứng dậy đi đến bên cạnh Đổng Nghi Tuyền, cô tacvươn tay ôm lấy vai Đổng Nghi Tuyền và nói: "Dì à, đây là một khởi đầu tốt. Chị Hân Nghiên sẽ tha thứ cho dì."

 

Chương 111: Người ta muốn hôn anh nhưng lực bất tòng tâm  

 

Phòng sách nhà họ Hạ, ông cụ Hạ đang đứng cạnh cửa sổ nhìn đứa cháu đang buồn bực không vui dưới vườn hoa, ông nhíu mày. Kể từ ngày Thẩm Ngộ Thụ đập phá bữa tiệc, Doãn Nhi không hề ra khỏi nhà.  

 

Lúc đối mặt với bọn họ, con bé cũng chỉ cười miễn cưỡng. Khi một mình thì không tránh khỏi vẻ cô đơn mất mát. Bọn họ dành tất cả tình yêu thương là để con bé có thể sống vô lo vô nghĩ trước 20 tuổi, nhưng cuối cùng cũng không thể ngăn cản tổn thương đến gần Doãn Nhi.  

 

Kiếp nạn với Thẩm Ngộ Thụ là tai họa lớn nhất mà cô phải gánh chịu trong suốt 21 năm qua, tình yêu, trong sạch và danh dự đều bị hủy chỉ trong một đêm, cô vẫn còn quá nhỏ, sao có thể thoải mái chấp nhận mà buông tay được?  

 

Phía sau vang lên tiếng gõ cửa, ông trầm giọng nói một tiếng ‘Vào đi’. Cửa mở, có người chậm rãi bước tới sau lưng ông, theo tầm mắt của ông cụ nhìn xuống Hạ Doãn Nhi đang ngồi trên xích đu, người mới tới cũng nhíu mày: “Ba, ba không cần lo lắng cho Doãn Nhi, con bé sẽ ổn thôi.”  

 

Ông cụ Hạ cau mày, không vui nhìn về phía người đàn ông đối diện. Dấu vết thời gian trên người khiến đứa con này của ông không còn huênh hoang như một chàng trai tuổi đôi mươi, ngược lại càng thêm thành thục chín chắn. Giống như một con báo đang ngủ say, không hề có chút đe dọa nào.  

 

“Chuyện ba bảo con điều tra thế nào rồi?” Ông cụ Hạ thản nhiên hỏi, cháu rể mà ông nhìn trúng là Thẩm Duệ, nhưng Thẩm Duệ dường như bị người phụ nữ kia mê hoặc tới điên đảo, ông lại muốn xem thử người có thể khiến Doãn Nhi trắng tay rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh. Ngoại trừ chuyện này, lý do khiến ông chú ý tới Tống Hân Nghiên là ngũ quan và đôi mắt phượng xinh đẹp của cô.  

 

Trong trí nhớ của ông cũng có một đôi mắt phượng mê người như vậy, nhưng cuối cùng vẫn là hồng nhan bạc mệnh.  

 

Hạ Phong đáp: “Đã điều tra rồi, cô ấy là con gái của Tống Chấn Nghiệp, sau khi Đổng Nghi Tuyền và Tống Chấn Nghiệp kết hôn mới có đứa con gái này. Đổng Nghi Tuyền ra nước ngoài thì cô ấy sống với bà ngoại, năm Tống Hân Nghiên 4 tuổi, bà ngoại mắc phải căn bệnh đục tinh thể, không muốn liên lụy đến cô nên đã giao cô lại cho Tống Chấn Nghiệp nuôi dưỡng, đổi tên thành Tống Hân Nghiên.”  

 

“Không có điểm nào đáng nghi sao?” Ông cụ Hạ cau mày.  

 

“Không có, cũng có khả năng là tạm thời chưa tra được.” Vẻ mặt Hạ Phong trông có vẻ thờ ơ, nhưng ông không cách nào xem nhẹ trái tim rung động lúc Tống Hân Nghiên nhào vào ngực ông.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK