"Suy nghĩ cái gì, đến lượt em ra bài." Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Duệ gần như dán lên trên mặt cô, thấy cô không tập trung thì lên tiếng nhắc nhở.
Tất Vân Đào ngồi trên tay vịn ghế sô pha gần bọn họ, nhìn thấy rõ ràng anh tư đang ăn đậu hủ của chị tư. Quả nhiên anh tư ngoài lạnh trong nóng, chiếm tiện nghi của người ta còn đàng hoàng như thế.
Tống Hân Nghiên như ngồi trên đống lửa, mặt đỏ bừng sắp bốc cháy. Thậm chí cô căng thẳng đến nỗi không biết hít thở như thế nào, tùy tiện đánh đại một lá.
"Lá này quá nhỏ, đổi lá lớn hơn đi." Thẩm Duệ đè tay cô, rút lại lá kia, đánh ra một lá hai cơ: "Ra bài này, nếu trong tag bọn họ có vương thì sẽ ra vương, nếu vẫn luôn không ra thì em cầm đôi vương."
Tống Hân Nghiên không nghe lọt được một chữ nào, cô cảm thấy bản thân chưa có khi nào khát vọng tự do như lúc này, đánh bài cũng mất hồn mất vía.
Cứ như vậy đánh mấy lượt, Tống Hân Nghiên ngơ ngác toàn bộ hành trình, chỉ cảm thấy bị bàn tay bị anh nắm lấy vẫn luôn đổ mồ hôi.
Ván cuối cùng vẫn là Thẩm Duệ thắng, Bạc Mộ Niên đẩy thẻ đánh bạc trước mặt sang, nhìn mỹ nhân đang ngơ ngác trong ngực Thẩm Duệ, nói: "Thời gian không còn sớm, về thôi."
Tất Vân Đào đứng lên, anh ta bị này đôi tình nhân kích thích không nhẹ, liên tục xua tay: "Về thôi, về thôi, hôm nay anh tư thắng lớn cả tài lẫn sắc nha."
Nhạc Kinh duỗi tay tát anh ta một cái "Không biết lớn nhỏ." Tất Vân Đào vội vàng nhảy dựng lên kêu oa oa.
Thẩm Duệ nắm tay Tống Hân Nghiên đứng dậy, xem cô vẫn còn lơ đãng, khóe môi anh hơi cong lên. Bàn tay to bao bọc tay nhỏ mềm mại của cô, ngón tay giống như vô ý xuyên qua khe hở ngón tay, chậm rãi khép lại, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Tống Hân Nghiên rũ mí mắt, ngơ ngác mà nhìn bọn họ nắm tay. Tay anh rất lớn, ngón tay thon dài bao bọc hết tay cô trong lòng bàn tay, làm tay cô càng có vẻ nhỏ xinh. Cô ngẩng đầu nhìn anh, nơi đáy mắt sâu thẳm cất chứa những thứ cô không dám chạm vào.
Tống Hân Nghiên bỗng dùng sức, rút tay mình ra khỏi tay anh hoảng loạn nhét vào túi quần, lòng bàn tay toát ra một lớp mồ hôi mỏng. Lòng cô rối bời, không dám nhìn thẳng vào anh, cất bước đi ra khỏi cửa.
Tiễn mấy người Bạc Mộ Niên xong, ngoài cửa câu lạc bộ chỉ còn lại hai người Thẩm Duệ và Tống Hân Nghiên.
Gió đêm thoảng qua, mang đi cảm giác oi bức của ban ngày, cũng dịu đi gương mặt nóng hổi của Tống Hân Nghiên. Cô không được tự nhiên dậm chân: "Chú tư, có thể trả túi cho cháu được chưa?"
"Túi ở trong xe, đã trễ thế này, tôi đưa em trở về." Thẩm Duệ nhìn cô, màu đen nơi đáy mắt càng trở nên sâu thẳm.
Tống Hân Nghiên không chịu nổi cái nhìn chăm chú của anh, thêm lần ở ngoài đồn cảnh sát tối hôm qua, tổng cộng bọn họ mới gặp nhau có ba lần thôi. Khi anh kết hôn với Tống Nhược Kỳ cũng không tổ chức lễ cưới, nghe nói vừa đi nhận giấy đăng ký xong, hôm sau Thẩm Duệ đã ra nước ngoài, mãi cho đến trước đó không lâu mới trở về.
Kết quả lần đầu tiên gặp mặt của bọn họ lại bởi vì Đường Diệp Thần và Tống Nhược Kỳ chơi xe rung rớt sông, anh đúng lúc đi ngang qua nơi đó. Cô vẫn luôn rất muốn biết, Tống Nhược Kỳ và cháu trai ầm ĩ ra chuyện như vậy, anh thật sự không biết gì hay là giả vờ không biết?
"Không cần, cháu tự về được." Tống Hân Nghiên bình tĩnh từ chối, trải qua đêm nay, cô không muốn dính dáng đến Thẩm Duệ. Trực giác nói cho cô biết, tiếp tục dây dưa với người đàn ông này sẽ gây ra chuyện lớn.
Thẩm Duệ yên lặng nhìn cô, sau một lúc lâu, anh đồng ý: "Được, em nhớ chú ý an toàn."