Thẩm Ngộ Thụ giả điếc làm ngơ. Trong lòng tràn đầy hoảng sợ vì Lệ Gia Trân sắp rời xa mình. Anh ta nắm lấy tay cô, bước đến sảnh tiệc, đập vỡ bất cứ thứ gì anh ta nhìn thấy cho đến khi cô tha thứ cho anh ta mới thôi.
Tiếng đổ vỡ trong sảnh tiệc nối tiếp nhau, kèm theo tiếng la hét của phụ nữ. Lệ Gia Trân vốn định bỏ đi sau khi dự lễ đính hôn của bạn trai cũ một cách đẹp đẽ, nhưng không ngờ cô đã bị bạn trai cũ lôi kéo đập phá đồ đạc.
Ban đầu cô vừa tức giận vừa phẫn nộ vô cùng, nhưng nhìn thấy bộ dạng hoang tưởng của anh ta, nghe thấy những âm thanh đổ vỡ, cô dường như nghe thấy sự đau lòng của anh ta. Cơn giận trong lòng cô biến mất, nếu trong đời cô cần điên cuồng một lần, thì cô cũng muốn điên cuồng với anh ta một lần.
Cô chuyển từ bị động sang chủ động, cùng anh ta kéo mạnh khăn trải bàn trên bàn, rượu quý trên bàn lăn xuống đất vỡ vụn, một số lăn dọc theo mặt đấy, cả hai trở nên điên loạn, đập phá tan nát cả sảnh tiệc.
Thẩm Duệ đứng bên cạnh Lệ Ngự Hành, anh nói đùa: “Sức tàn phá của em gái anh đáng kinh ngạc thật.”
Nhìn thấy hàng món điểm tâm bị quét xuống, cô đứng trong đống điểm tâm đổ vỡ cười như điên dại, Lệ Ngự Hành ấn huyệt thái dương, nói: “Do em trai anh khơi mào mà.”
Thẩm Duệ nhìn lướt qua Tống Hân Nghiên đang đứng ở cửa, anh vỗ vai anh ấy: “Một người là bạn tốt của anh, một là em gái tốt của anh, anh kết thúc, tôi sẽ trả tiền.”
Sau khi nói xong, anh quay người và sải bước về phía Tống Hân Nghiên.
Mọi người đều dồn sự chú ý đến Lệ Gia Trân và Thẩm Ngộ Thụ, không ai để ý rằng Thẩm Duệ đã đưa Tống Hân Nghiên đi. Khi Tống Hân Nghiên nhìn thấy anh trong sự hỗn loạn bước đến chỗ mình, tim cô đập loạn nhịp, kinh ngạc nhìn anh: “Anh về khi nào vậy?”
Thẩm Duệ nắm lấy tay cô và kéo cô sải bước ra khỏi phòng tiệc, cô vừa đi vừa quay đầu lại nhìn: “Thẩm Duệ, chúng ta không thể rời đi như vậy được, Gia Trân vẫn đang ở trong đó.”
“Ngộ Thụ sẽ chăm sóc con bé, sẽ không có chuyện gì xảy ra dâu.” Đang nói chuyện thì cả hai đã vào thang máy rồi. Xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh, tim Tống Hân Nghiên đập loạn xạ, đây là lần đầu tiên họ gặp nhau kể từ khi chia tay ngày hôm đó, cô cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
Cô cụp mi xuống, dựa lưng vào bức tường kim loại của thang máy, thì thầm: “Anh về đây lúc nào?”
Khi họ không làm điều đó trước đây, cô vẫn có thể bình tĩnh đối mặt với anh, tại sao vừa mới ngủ một giấc đến khi tỉnh dậy thì mọi thứ đã thay đổi. Cảm thấy như thể không còn được thoải mái như trước nữa, nhưng dường như cũng có thêm một chút mong đợi.
Thẩm Duệ nhìn thấy cô đang đứng nép ở đằng xa, đôi mắt phượng khẽ nheo lại, bước tới với những bước chắc chắn, chống một tay lên vách kim loại của thang máy, cúi đầu nhìn cô: “Anh mới về lúc chiều, vốn dĩ anh muốn tạo cho em một điều bất ngờ, nhưng không ngờ em lại tạo bất ngờ trước cho anh.”
Tim Tống Hân Nghiên đập thình thịch, hơi thở cô tràn ngập hơi thả lạnh lùng nam tính của anh, cô thận trọng tránh sang chỗ khác, vừa dời đi, một lòng bàn tay to đặt ở trên eo cô, chặn đường cô: “Nhìn thấy anh em không vui à?”
“Đâu có?” Tống Hân Nghiên đột ngột ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt rực lửa của anh, cô nhanh chóng cúi đầu xuống: “Em chỉ hơi ngại thôi.”
Anh bật cười.
Cô còn chưa kịp nói xong thì hơi thở của anh đột ngột tiến đến gần hơn, giây tiếp theo, môi cô bị đôi môi mỏng của anh ngậm lấy, cô bất ngờ mở to hai mắt, miệng kêu “ưm ưm”. Nơi này là thang máy, sẽ có người vào bất cứ lúc nào, nếu họ bị người quen đụng phải thì tiêu đời.
Thẩm Duệ phớt lờ tiếng rên rỉ, bàn tay to nắm lấy cằm cô, hôn sâu hơn, giải tỏa niềm khao khát bấy lâu nay của bản thân.