“Mẹ nghe ba con nói gần đây cậu ta rất bận, Nhược Kỳ, con cũng đừng nghĩ quá nhiều, trước tiên cần an tâm sinh đứa trẻ ra đã. Chỉ cần đứa trẻ xuất hiện, Diệp Thần sẽ không thể không nhận.” Bà Tống an ủi cô ta. Tống thị sụp đổ, giờ đây kỳ vọng duy nhất của bọn họ chính là Tống Nhược Kỳ có thể tái giá gả vào nhà họ Thẩm, đến lúc đó một nhà bọn họ có thể dương mi thổ khí.
“Mẹ, sau khi sinh đứa trẻ ra, thật sự là con có thể gả cho Diệp Thần ư? Giờ đây thái độ của anh ấy đối với con lúc nóng lúc lạnh, con lo lắng dù cho đứa trẻ có được sinh ra hay không thì anh ấy cũng sẽ không để con bước vào cửa lớn nhà họ Thẩm đâu.” Tống Nhược Kỳ lo lắng nói, cô ta vốn dĩ là thiên kim đại tiểu thư, bây giờ lại phải lưu lạc đến nỗi lẩn tránh trong một căn nhà cho thuê giá rẻ sinh con cho người ta, sự chênh lệch này thử hỏi làm sao cô ta có thể tiếp thu được.
“Nếu cậu ta không cưới con, chúng ta lập tức làm ầm ĩ cho tất cả mọi người đều biết, mẹ không tin nhà họ Thẩm thế gia quyền quý của bọn họ không biết xấu hổ như thế.”
Tống Nhược Kỳ nhìn mẹ mình, thật ra đứa nhỏ này cô ta không muốn sinh ra, lúc trước nói mang thai con của Đường Diệp Thần, chỉ là muốn ép Tống Hân Nghiên ly hôn với Diệp Thần mà thôi. Chỉ cần bọn họ ly hôn, Diệp Thần sẽ có thể cưới cô ta.
Nhưng với tình hình hiện tại, cô ta rõ ràng còn cảm giác được lòng của Diệp Thần vẫn còn đặt trên người Tống Hân Nghiên, nếu đứa nhỏ này sinh ra là con của Đường Diệp Thần thì còn tốt, nếu là chút xíu quan hệ máu mủ với anh ta cũng không có, đến lúc đó cô ta nên làm cái gì bây giờ?
“Mẹ, hay là chúng ta tìm thời gian bỏ đứa bé đi.” Bụng cô ta càng lúc càng lớn, Tống Nhược Kỳ cũng càng ngày càng lo lắng. Sau khi cô ta và Đường Diệp Thần ở bên nhau, cô ta không chỉ có một người đàn ông là anh ta.
“Con điên rồi sao?” Bà Tống tức giận trừng mắt cô ta: “Đứa bé cũng đã sắp năm tháng rồi, con còn đi bỏ đứa bé, người tội nhất chính là bản thân con, con đang suy nghĩ cái gì vậy hả?”
“Mẹ, nhưng mà con sợ lắm, sợ có sinh đứa trẻ ra thì anh ấy cũng sẽ không cưới con, đến lúc đó con của con sẽ trở thành đứa con hoang. Mẹ, nhà của chúng ta đã đủ nghèo túng, lại xuất hiện thêm một đứa con hoang kéo thêm gièm pha, về sau sao ba con có thể còn đứng chân trong giới kinh doanh được nữa?”
“Nhược Kỳ, con có phải bị nhốt ở trong nhà quá buồn không? Nếu là quá buồn thì nói, mẹ sẽ nói một tiếng với ba con, qua hai ngày nữa sẽ đưa con ra ngoài giải sầu. Con vứt cái suy nghĩ bậy bạ đó đi, cứ an tâm dưỡng thai, có biết không?” Bà Tống trấn an cô ta.
Tống Nhược Kỳ cắn môi, không biết nên nói với bà như thế nào, chỉ đành phải gật đầu. Bà Tống thấy thế, đáy lòng cũng thả lỏng bớt, bà ta nghĩ Nhược Kỳ có thể là buồn chán đến hỏng luôn rồi, bà ta đến đưa con gái ra ngoài đi dạo một chút, đỡ phải để cô ta một ngày nào đó không có việc gì làm lại bắt đầu suy nghĩ miên man.
Khi hai mẹ con đang nói chuyện, chuông cửa bỗng chợt vang lên, bà Tống vội vàng đứng lên đi ra mở cửa. Cửa vừa mở, bà Tống tức thì thấy một người phụ nữ đeo vàng đeo bạc đang đứng ngoài cửa, bà ta nói: “Sao bà có thể tìm được nơi này mà tới đây?”
Nhan Tư một tay cầm túi, toàn thân mặc một bộ váy kinh điển của Chanel trong mùa hè này, tóc búi cao, trông rất thanh lịch. Nhan Tư mỉm cười nói: “Không mời tôi vào nhà ngồi à?”
Bà Tống cắn chặt răng, trước kia bà ta và Nhan Tư đều cùng là quý phu nhân, đi đâu cũng có người đi theo. Bây giờ nhà họ Tống sa sút, chỗ bọn họ ở còn không lớn bằng cái phòng tắm của nhà họ Thẩm, điều này khiến bà ta cảm thấy rất xấu hổ. Bà ta đứng chặn cửa, nói: “Trong nhà chật chội, không bằng chúng ta đi tìm một quán cà phê nào đấy ngồi đi.”
Nói xong bà ta đi ra ngoài và đóng cửa lại.
Trong quán cà phê, bà Tống nhìn chằm chằm Nhan Tư rồi nói: “Đổng Nghi Tuyền về nước, bà biết chưa?”
“Biết chứ, nhìn cái vẻ mặt này của bà tôi đoán chắc mấy người đã gặp nhau rồi nhỉ. Tôi còn tưởng rằng bà ta có thể yên ổn không đi tìm các ngươi nữa chứ, có vẻ như tôi đã đánh giá thấp tình cảm của bà ta dành cho Tống Chấn Nghiệp rồi.” Nhan Tư bưng cái ly lên nhấp một ngụm nước, cử chỉ ưu nhã cao quý.