Anh ta đã gặp nhiều người phụ nữ ngoài kia, nhưng chỉ có một mình Tống Nhược Kỳ khiến anh ta trăm lần không chán, thậm chí còn nảy sinh ý nghĩ chiếm làm của riêng. Anh ta biết Tống Nhược Kỳ trao cho anh ta lần đầu tiên là có nguyên nhân, một phần trong đó là bởi vì cô ta là vợ trên danh nghĩa của Thẩm Duệ.
Sự kích thích của tình yêu cấm kỵ này là nguyên nhân khiến anh ta càng lún sâu.
Thẩm Duệ là một trưởng bối khiến anh ta vừa kính sợ, vừa chán ghét. Khi anh ta còn nhỏ, cái tên anh ta nghe ba mình nhắc đến nhiều nhất là Thẩm Duệ, tên kia xuất sắc nhường nào, anh ta càng căm ghét chừng đó. Bởi vì nhà họ Thẩm xuất hiện Thẩm Duệ, sẽ không còn chỗ đứng cho Đường Diệp Thần.
Tống Nhược Kỳ bị anh ta nhìn mà sợ hãi, cô ta nắm lấy bàn tay lớn của Đường Diệp Thần, căng thẳng nói: “Diệp Thần, anh nói chuyện đi chứ, anh đừng làm em sợ!”
Đường Diệp Thần nắm chặt tay cô ta, dịu dàng trấn an: “Không đâu, anh đã cảnh cáo cô ta rồi, cô ta không dám nói lung tung.”
Tống Nhược Kỳ thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cũng dịu đi, cô ta chân thành nhìn Đường Diệp Thần, tự trách: “Diệp Thần, xin lỗi anh, đều do tối hôm qua em chơi đùa quá trớn, khiến cho mọi chuyện trở nên ầm ĩ như thế.”
Đường Diệp Thần khẽ nhướng mày, vuốt ve cằm cô ta, anh ta cười ngả ngớn, làm càn nói: “Một cái tát không vỗ thành tiếng, anh rất thích.”
Tống Nhược Kỳ ngượng ngùng vô cùng nép vào lòng anh ta, tay đánh nhẹ vào ngực anh ta, hờn dỗi nói: “Đáng ghét, người ta ngại đó.”
Đường Diệp Thần phải thừa nhận, mỗi lần Tống Nhược Kỳ nói giọng đó rồi nép vào lòng anh ta, anh ta đều có cảm giác đặc biệt. Lúc này cũng thế, không ngoài dự đoán, khát vọng của anh ta bị cô ta dễ dàng khơi lên. Anh ta bóp cằm cô, cúi đầu xuống hôn.
“Khụ khụ.” Đột nhiên phía sau vang lên tiếng ho khan, hai người đang ý loạn tình mê bừng bỉnh. Hai người vội vàng tách ra, nhìn về phía cửa.
Bà Tống đang đứng ở trong phòng khách, vẻ mặt âm u nhìn chằm chằm hai người đang đứng ở cửa. Hai người kia đúng là to gan lớn mật, gây ra chuyện lớn như thế còn không biết tránh nghi ngờ thì thôi, còn dám đứng ở cửa…
Nếu người ta thấy được, hoặc bị người làm nhìn trộm thì thế nào?
“Hai đứa vào đây cho mẹ!”
Tống Nhược Kỳ ngẩng đầu nhìn Đường Diệp Thần, lè lưỡi tinh nghịch nhìn anh ta, cô ta dịu dàng nói: “Đừng sợ, mẹ em chỉ là một con hổ giấy, sẽ không làm gì chúng ta đâu.”
Mắt Đường Diệp Thần lóe lên, anh ta gật đầu, sau đó nắm tay cô ta đi vào phòng khách.
Thẩm Duệ lái xe đuổi theo, trên đường không có bóng dáng của Tống Hân Nghiên, anh lái một đoạn đường, vẫn không nhìn thấy cô, anh vừa định từ bỏ thì khóe mắt bỗng thấy chiếc ghế dài ven đường, có người đang co người thành quả bóng.
Nếu không phải biết hôm nay cô mặc áo thun màu xám và quần jean ngắn, có lẽ anh đã lái đi rồi.
Tống Hân Nghiên rời khỏi nhà họ Tống, đột nhiên mất hết can đảm, cảm thấy trời đất bao la nhưng không có chỗ nào cho cô dung thân nữa. Những lời Đường Diệp Thần nói như lưỡi dao sắc bén đâm vào tim cô, vừa đâm đã đau. Cô từng nghĩ quá khứ rồi sẽ qua, nhưng mà quá khứ chưa bao giờ buông tha cô.
Thẩm Duệ đi tới bên cạnh cô, nhìn cô từ trên cao, cô ôm mình thành một cục, cô đang muốn đúc mình thành khuôn sao? Anh khẽ thở dài rồi ngồi xuống cạnh cô: “Tống Hân Nghiên, tại sao mỗi lần tôi thấy em, em đều có bộ dạng bị vứt bỏ đáng thương thế?”