Mục lục
Anh từng là duy nhất - Tống Hân Nghiên (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Họ đứng bên ngoài phòng cấp cứu một lúc, và hai cảnh sát giao thông đến đưa Tống Hân Nghiên về đồn cảnh sát để lấy lời khai. Tống Hân Nghiên nhìn lên phòng cấp cứu, cô quay người đi theo cảnh sát giao thông, Thẩm Duệ nói với Đường Khải Hồng và vợ ông ta đừng lo lắng, sau đó đi theo.  

 

Đường Khải Hồng nhìn theo bóng lưng họ rời đi, hơi nheo mắt lại. Nhan Tư bước đến bên chồng, cau mày nói: "Chồng à, sao em cảm thấy em tư và Hân Nghiên có gì đó không đúng lắm?"  

 

Đường Khải Hồng thu hồi ánh mắt, thấp giọng trách mắng: "Chỗ nào không đúng? Đúng là rảnh rỗi quá nên suy nghĩ lung tung."  

 

Nhan Tư ngẩng đầu nhìn chồng nói: "Em cũng không biết nữa, chỉ là trực giác của phụ nữ, có lẽ em đã nghĩ nhiều rồi."  

 

---  

 

Bốn người lần lượt bước ra khỏi bệnh viện, trước cửa bệnh viện có một chiếc Bentley Continental màu trắng đỗ lại, Thẩm Duệ bước tới, vươn tay nắm lấy cổ tay Tống Hân Nghiên. Tống Hân Nghiên không ngờ anh lại to gan như vậy, cô vội vàng hất tay anh ra, đây là bệnh viện, nếu Đường Khải Hồng và Nhan Tư Tinh nhìn thấy bọn họ thế này, vậy sẽ không ổn.  

 

Thẩm Duệ gắt gao nắm lấy cổ tay cô, nói với người cảnh sát giao thông phía trước: "Hai người đi trước đi, tôi đưa cô ấy đến đó ngay."  

 

Hai người cảnh sát giao thông nhìn nhau, sau đó gật đầu, quay người rời đi. Khi cảnh sát giao thông đi rồi, Thẩm Duệ mở cửa ghế phụ, nhét Tống Hân Nghiên vào trong xe, sau đó anh cũng xoay người lên xe.  

 

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.  

 

Sau khi khởi động xe rời khỏi bệnh viện, anh nghiêng đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, vươn tay nắm nhẹ tay cô, cảm thấy bàn tay nhỏ bé dưới lòng bàn tay run lên, anh nhẹ giọng nói: "Bị dọa sợ rồi đúng không, hiện giờ đã không sao rồi, Hân Nghiên, đừng sợ, có tôi ở đây."  

 

Tống Hân Nghiên muốn rút tay ra, nhưng anh lại nắm chặt hơn, lúc này anh không cho phép cô đẩy anh ra! Không biết là do sức mạnh của anh làm cô đau, hay là vì điều gì khác, nước mắt cô lăn dài, rơi trên mu bàn tay của Thẩm Duệ.  

 

Nhiệt độ thiêu đốt trên mu bàn tay khiến tim anh quặn thắt, anh đỗ xe bên vệ đường rồi tắt máy, cởi dây an toàn cúi người ôm khuôn mặt khóc lóc của cô, đau khổ nói: "Đừng khóc, ngoan, đừng khóc."  

 

"Tôi sợ lắm..." Tống Hân Nghiên nói xong, cô nhào vào lòng anh bật khóc. Vừa rồi khi chiếc xe tải lớn lao về phía cô, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, cô không muốn chết, không muốn không còn được gặp lại anh nữa.  

 

Thẩm Duệ vươn tay ôm chặt cô, anh cúi đầu hôn lên đỉnh tóc cô, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, tôi ở đây, không ai dám làm tổn thương em!"  

 

Anh không thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra với cô nếu vừa rồi Đường Diệp Thần không xuất hiện kịp thời để cứu cô? Nếu có chuyện gì xảy ra với cô, cả đời này anh sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.

 

“Huhuhu..." Tống Hân Nghiên bật khóc, tiếng khóc của cô giằng xé trái tim anh, khiến trái tim anh đau đớn không dứt. bàn tay anh đặt trên lưng cô vỗ nhẹ theo tiết tấu, trong lòng lo lắng, “Xin lỗi, Hân Nghiên, tôi đã không bảo vệ tốt em, xin lỗi!”  

 

Tống Hân Nghiên lắc đầu nguầy nguậy, chuyện này không liên quan đến anh, nhưng anh lại tự trách mình nhiều như vậy. Cô ngẩng đầu, lớp trang điểm nhẹ trên mặt bị nước mắt làm trôi, đáng thương nhìn anh như một con mèo nhỏ.  

 

Thẩm Duệ cụp mắt xuống nhìn cô, yết hầu chuyển động đầy gợi cảm, anh đặt lên môi cô một nụ hôn vô cùng sâu sắc. Lúc này, anh chỉ muốn hôn cô để chứng minh rằng cô vẫn ở bên cạnh anh và anh vẫn chưa đánh mất cô.  

 

Tống Hân Nghiên rùng mình trước, sau đó cô từ từ nhắm mắt lại và háo hức đáp lại nụ hôn của anh. Trái tim vốn đang vô cùng kinh hãi bị nụ hôn của anh từ từ an ủi, nước mắt của cô cũng từ từ ngừng chảy.  

 

Cảm nhận được phản ứng của cô, trái tim Thẩm Duệ run lên, anh rất sợ, sợ cô sẽ từ bỏ anh bất cứ lúc nào. Nhưng cảm nhận được sự đáp lại của cô, trái tim anh dần bình tĩnh trở lại.  



Chưa từng có người phụ nữ nào có thể khiến trái tim anh loạn nhịp như đi tàu lượn siêu tốc như vậy. Anh biết mình yêu cô rất khổ sở, nên sau khi nếm trải tư vị được cô đáp trả, anh không còn chịu được sự từ chối của cô. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK