Tống Hân Nghiên gật đầu, cô nói: “Đúng vậy, bà ấy là vợ cũ của ba em, là mẹ ruột của em.”
“Vậy tại sao em không nói anh sớm?” Thẩm Duệ chợt nhận ra, chẳng trách anh vẫn luôn cảm thấy ánh mắt Tống Hân Nghiên nhìn Đổng Nghi Tuyền có chút kỳ lạ, thì ra bọn họ chính là mẹ con. Nếu là như vậy, vì sao ngay từ đầu dì Tuyền không nhận ra cô?
“Em cảm thấy chuyện này cũng không quan trọng nên không nói ra, hơn nữa mối quan hệ lúc đó của chúng ta cũng không nói được chuyện này.” Tống Hân Nghiên chột dạ cúi đầu xuống.
Thẩm Duệ nhíu mày không vui: “Chỉ cần là chuyện của em, đối với anh mà nói tất cả đều rất quan trọng, về sau không được giấu anh chuyện gì nữa, biết chưa?”
“Ưm.” Tống Hân Nghiên gật đầu, trong lòng lại vui vẻ nở hoa như một kẻ si tình.
Thẩm Duệ bình tĩnh nhìn cô, cảm thấy có chút kỳ lạ, anh nói: “Nếu em chính là con gái của dì Tuyền, sao anh vẫn không nhìn ra, hình như dáng vẻ của hai người không giống nhau lắm.”
Tống Hân Nghiên sờ mặt, cô nói: “Không giống sao? Bà ấy cũng nói em không giống bà ấy.”
“Ừm, cũng không giống ba em lắm.” Đôi mắt phượng như chim ưng của Thẩm Duệ lẳng lặng đánh giá cô, cô và bọn họ có cùng quan hệ huyết thống, tại sao lại không giống nhau chứ? Đặc biệt là đôi mắt thu bắt hồn vía này, hoàn toàn không giống Tống Chấn Nghiệp với Đổng Nghi Tuyền, ngược lại có hơi chút giống với đôi mắt của anh.
Tất cả chúng đều là mắt phượng!
Theo lý thuyết nếu hai vợ chồng sinh ra con thì con gái giống ba còn con trai giống mẹ, nhưng Tống Chấn Nghiệp là mắt nhỏ, Đổng Nghi Tuyền là mắt to, cả hai người kết hợp lại thì như thế nào cũng không thể sinh ra một đứa bé gái có mắt phượng được, điều này ngược lại có chút kỳ lạ.
“Nếu anh nói như vậy thì có lẽ em giống bà ngoại em.” Tống Hân Nghiên không suy nghĩ nhiều, chuyện diện mạo này cũng không thể nói chính xác, có vợ chồng sinh con giống chú, không giống nhưng không có nghĩa là bọn họ không có quan hệ huyết thống.
“Cũng đúng.” Thẩm Duệ cũng không rối rắm vấn đề này nữa, anh nói: “Em chính là con gái của dì Tuyền, chẳng trách em có thiên phú rất cao trong thiết kế, xem ra là di truyền.”
Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Thật ra em không có thiên phú trong thiết kế, em lấy bà ấy làm mục tiêu, sau đó không ngừng học hỏi không ngừng tiến bộ, kỳ thật em thích nhất là vẽ phong cảnh, giáo viên vẽ tranh của em nói, nếu em phát triển về phương diện này, nhất định sẽ rộng mở hơn trên con đường thiết kế.”
Thẩm Duệ gật đầu, anh nói: “Cho nên vừa rồi em buồn bã như vậy, là do dì ấy không nhận ra em ngay từ đầu sao?”
“Ừm, bà ấy không những không nhận ra em, thậm chí còn tính kế em.” Tống Hân Nghiên tâm trạng sa sút, bị mẹ ruột của mình tính kế, chắc hẳn cô chính là người bi thảm nhất trên đời này.
“Cũng có lẽ là do chia tay quá nhiều năm, bà ấy không nhận ra em là chuyện bình thường, đừng vì vậy mà cảm thấy buồn.” Thẩm Duệ an ủi cô, anh nghĩ, nếu em Năm đứng ở trước mặt anh, cũng có khả năng cao anh không nhận ra cô ấy.
Bởi vì dáng vẻ lúc còn bé và lớn lên khác nhau một trời một vực, cho nên cô không cần vì thế mà đau khổ.
Tống Hân Nghiên cúi đầu nhìn tay mình, cô nói: “Em không phải vì bà ấy không nhận ra em mới buồn bã, mà là sau khi bà ấy về nước đều không đi tìm em, đối với bà ấy mà nói, em và bà ngoại đều là những người có cũng được mà không có cũng được.”