Vương Trạch liếc nhìn cảnh này, rồi nhắm vào Dương Tiêu đang ngồi bên cửa sổ: “Anh Điền, là tên nhóc đó!”
Điền Chấn Hưng nhìn theo ánh mắt của Vương Trạch, lập tức nhìn về phía Dương Tiêu, sau đó đi về phía Dương Tiêu với vẻ mặt tức giận, tức giận nói: “Tên nhóc nhà anh là chồng phề vật của Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu?”
“Anh là ai?” Dương Tiêu không biết nói gì.
Nhìn thấy người này đi vào cùng Vương Trạch, Dương Tiêu biết rằng người đàn ông ngu ngốc này đã bị Vương Trạch dùng làm súng.
Điền Chấn Hưng tức giận nói: “Tôi là ai? Ông đây là Điền Chấn Hưng, nghe qua tên ông đây rồi chứ?”
“Điền Chắn Hưng?” Dương Tiêu đánh giá cái tên này một chút, sau đó kinh ngạc nói: “Anh là con trai ông chủ tập đoàn dược phẩm Điền thị?”
Việc thành lập tập đoàn Tuyết đã vấp phải nhiều mâu thuẫn với nhiều tập đoàn dược phẩm địa phương ở thành phố Trung Nguyên. Nhà họ Điền này là mạnh nhát, vì tập đoàn Tuyết Tiêu đã cướp mất vị trí tập đoàn dược phẩm lớn nhất ở thành phố Trung Nguyên, khi Dương Tiêu họp với Long Ngũ, Long Ngũ đã đặc biệt nhấn mạnh tới chuyện này, tự nhiên Dương Tiêu biết rất rõ.
Dương Tiêu đã dự đoán được sớm muộn gì tập đoàn Tuyết Tiêu sẽ bắt đầu cuộc cạnh tranh sống mái với nhiều tập đoàn dược phẩm ở thành phố Trung Nguyên, đặc biệt là tập đoàn dược phẩm Điền thị, nhưng Dương Tiêu không ngờ người nhà họ Điền lại tìm đến cửa sớm như vậy.
Điền Chấn Hưng nghe vậy kinh ngạc hỏi: “Hả? Tên phế vật nhà anh thật sự biết lai lịch của tôi? Nếu anh đã biết lai lịch của tôi, còn không mau cút khỏi đây!”
“Cút? Dựa vào đâu mà muốn tôi cút?” Dương Tiêu chế nhạo.
Nhìn thấy Dương Tiêu còn dám chất vấn mình, Điền Chấn Hưng cầm gậy bóng chày chĩa vào lỗ mũi của Dương Tiêu: “Đường Mộc Tuyết gả cho loại phế vật như anh, ông đây nhìn thấy anh đã rất khó chịu, cút, mau cút khỏi đây, nếu không hôm nay ông đây sẽ đánh anh đến nỗi bố mẹ không nhận ra.”
“Ò? Thật sao?” Vẻ mặt Dương Tiêu vui đùa.
Vốn dĩ anh không có ý định quan tâm Điền Chấn Hưng, nhưng xem ra rõ ràng tên này tới không ý tốt gì, chuẩn bị không buông tha cho mình.
Nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, một nhóm bác sĩ tại hiện trường đều không nói nên lời.
“Tên này là Dương Tiêu? Là chồng phế vật của Đường Mộc Tuyết à2”
“Hình như là anh ta, một tên ăn bám vợ tới đây làm gì?”
Trong chốc lát không ít người đều nhìn Dương Tiêu với ánh mắt khinh thường, hiển nhiên bọn họ đều xem thường đồ ăn bám vợ.
Vương Trạch chế nhạo trong lòng, anh ta biết tính tình nóng nảy của Điền Chấn Hưng, đợi lát nữa một khi Dương Tiêu không biết điều, Điền Chấn Hưng ra tay, chắc chắn Dương Tiêu sẽ bị Điền Chấn Hưng đánh cho tơi tả.
Điền Chấn Hưng mắt kiên nhẫn hét lên: “Mẹ nó bớt nói nhảm với tôi, anh cút hay không? Ông đây nhìn thấy anh đã ghê tởm rồi.”
“Đúng vậy, mau cút khỏi đây đi, ở đây không hê hoan nghênh anh!”
“Đúng, chúng tôi không hoan nghênh anh, néu anh không rời đi thì đừng trách chúng tôi đánh đuổi anh.”
Ngay sau đó, nhiều bác sĩ đã đứng lên tẩy chay Dương Tiêu, hy vọng đánh đuổi Dương Tiêu ra khỏi sự kiện giao lưu y học này.
Tất cả các bác sĩ này đều không hài lòng, bọn họ cũng không hiểu một tên ăn bám vợ vào đây bằng cách nào.
Dương Tiêu đứng dậy nói: “Tôi là do ông Liễu, Liễu Giang Hà đích thân mời, nếu tôi không rời đi, ai có thể làm gì tôi?”
Vừa rồi Dương Tiêu chỉ muốn mời Liễu Giang Hà gia nhập tập đoàn Tuyết Tiêu, ai biết lại xảy ra chuyện Ầm ï như vậy.