Chương 1864:
Trong thoáng chốc, dường như cô đã trở lại những ngày tháng kề vai chiến đấu với Dương Tiêu của nhiều năm trước.
Rung rungl Vừa mới lên xe việt dã, Ám Kim Long Vương đã gọi tới: “Điện hạ, đã tìm ra hung thủ sát hại bố cậu rồi”“
“Cái gì? Tìm được hung thủ rồi? Là ai?” Dương Tiêu chợt nhíu mày.
Ám Kim Long Vương thấp giọng nói: “Nhà họ Khương, gia tộc mạnh nhất trong sáu gia tộc ở Đề Đô. Tối nay là sinh nhật lân thứ bảy mươi của ông cụ nhà họ Khương, nhà họ Khương sẽ tổ chức lê thành lập trăm năm nhà họ Khương ở khách sạn Thiên Phủ!”
“Nhà họ Khương? Nhà Khương thực sự là hung thủ sát hại bố tôi? Tối!
Nhà họ Khương này giỏi lắm!” Ánh.
. mắt Dương Tiêu tràn đầy ý nghĩ giết người.
Ngay sau đó, Dương Tiêu cúp điện thoại, gọi điện cho Trần Khải: “Chuẩn bị quan tài cho tôi. Tối nay chúng ta đến khách sạn Thiên Phủ chúc thọ nhà họ Khương!”
Thù giết cha không đội trời chung!
Đêm nay, anh muôn làm cho linh hỗn người nhà họ Khương phải run sợ!
Đêm nay, anh muốn thay đổi toàn bộ Đề Đô.
Hứa Tuệ vừa nghe thầy thế, nước mắt bà lăn dài như . sông Hoàng Hà vỡ đê: “Tiêu nhi, bố của con, bô của con đã qua đời rồi sao?”
“Mẹ, bố, ông ấy quả thật đã đi rồi!”
Giọng nói của Dương Tiêu vô cùng đau buÔn.
Vốn dĩ Dương Tiêu không định nói chuyện này với mẹ, nhưng mẹ đã nghe thây, Dương Tiêu không còn cách nào khác đành phải nói sự thật.
Bây giờ di hài của cha đang ở trong: nhà họ Dương, chỉ cần đưa di hài của cha trở vê, không bao lâu nữa sẽ an táng cho cha, đên lúc đó mẹ cũng sẽ biệt chuyện.
Đau dài còn tồi tệ hơn đau ngắn, so với che giâu nên thành thật với mẹ sẽ tôt hơn.
Hứa Tuệ Nhàn đau đón nhắm mắt lại, cả người chìm vào đau khỏ, nhưng bà không khóc khàn cả giọng, cũng không khóc đến mức xé lòng.
Trên thực tê, bao năm qua Hứa Tuệ Nhàn đã đoán được chồng mình Dương Thiên Khung đã gặp phải những, biến cố không lường trước được ở bên ngoài, nhưng khi biết được kết quả cuối cùng, Hứa Tuệ Nhàn vẫn tạm thời không thể chấp nhận được.
Dương Tiêu gọi cho Hoa Mộ Tranh: “Cô đang ở đâu?”
“Tôi đang ở công ty hoa Hoa Chỉ Uyên!” Hoa Mộ Tranh đáp lại.
Dương Tiêu thấp giọng nói: “Tôi muôn sắp xếp cho mẹ tôi ở chỗ cô, hay cô về Cẩm Lí Viên trước đi?”
“Ừ!” Hoa Mộ Tranh có thể nghe ra giọng nói của Dương Tiêu rẫt buồn.
Cúp điện thoại, Dương Tiêu nói với tài xé Long Môn: “Tới Cẩm Lí Viên!”
“Vâng, điện hạ!” Người nọ cung kính đáp.