Lâm Phàm cậu chủ nhà họ Lâm ở Đề Đôi Lâm Phàm cậu chủ của một trong mười nhà quyên thế lớn ở Thiên Phủ Chi Quốc!
Bị dao găm đâm vào ngực, Khương Võ quay đầu lại, nhìn Lâm Phàm với vẻ khó tin: “Lâm… Lâm Phàm, sao.
sao cậu dám tấn công tôi?”
“Khương Võ, dám ra tay với Dương Tiêu điện hạ, ông chán sông, tôi còn trẻ, tôi không muôn cả nhà họ Lâm bị chôn cùng với nhà họ Khương các người!” Lâm Phàm cười khây.
Dút lời, Lâm Phàm lập tức rút dao.
găm ra, dao găm rút ra khỏi cơ thể, thân thể Khương Võ n xung đất như một quả bóng xì h Ánh mắt ông ta rã rời, Lâm Phàm thật sự lấy mạng của ông ta bằng một chiêu.
Trước khi chết Khương Võ cũng không bao giờ ngờ tới Lâm Phàm lại tân công mình.
Như đã biết, nhà họ Lâm là đồng minh với nhà họ Khương từ bao đòi nay, Khương Võ nằm mơ cũng không bao giờ ngò tới đồng minh nhà họ Lâm này sẽ phản bội mình.
Không hề hay biết, lần trước Dương Tiêu đến nghĩa trang lấy phần mộ cho cha Dương Thiên Khung, trước khi ròi đi anh đã nói bóng gió với Lâm Phàm.
Lúc đó Trần Khải cũng hỏi Dương Tiêu tại sao lại thả Lâm Phàm, Dương Tiêu nói là xúi giục.
Đúng vậy, lúc đó Dương Tiêu đang xúi giục Lâm Phàm, bởi vì Lâm Phàm biết mình là thần chết, cũng biết Dương Tiêu là ông chủ đứng sau tập đoàn Đề Hào.
Những điều này là can đảm cho Lâm Phàm ám sát Khương Võ, đồng thời hôm nay thân phận Long chủ của Dương Tiêu cũng bại lộ, người khác tin hay không cũng không quan trọng, dù sao Lâm Phàm đã tin.
Ba trăm máy bay trực thăng, hàng nghìn xe thê thaol Còn triệu tập một trăm nghìn chiến binh tỉnh nhuệ áo giáp vàng!
Lâm Phàm có thể chắc chắn Dương Tiêu tuyệt đối không phải người bình thường. Anh ta cược, anh ta cược đúng.
Vào thời khắc mắu chốt muốn mạng của Khương Võ, khiến nhà họ Khương không có người đứng đầu.
“Không đùa đấy chứ? Lâm Phàm lại dám giệt Khương Võ?” Một người kinh hãi nói.
“Không phải Lâm Phàm và nhà họ Khương là đồng minh sao? Chuyện này… chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”
“Không biết! Chẳng lẽ nhà họ Lâm và nhà họ Khương đã vạch mặt với nhau rồi?”
Một nhóm người xôn xao thảo luận, ánh mắt nhìn Lâm Phàm lộ ra vẻ kinh hãi.
Sau khi giệt Khương Võ, Lâm Phàm quả quyêt vứt dao găm, làm động tác đầu hàng: “Tôi đầu hàng, tôi đầu hàng, nhà họ Lâm chúng tôi sẽ rút khỏi vòng chiến!”
Nói xong, Lâm Phàm dẫn đầu năm nghìn người nhà họ Lâm rút sang một bên với tôc độ nhanh chóng.
“Chủ nhà!” Anh Tán Thủ Khương Văn Long thấy Khương Võ chết, anh ta không kìm được bật thốt lên.
“Ngay lúc này!” Long Ngũ hét lên.
Vèol Long Ngũ hét lên, lập tức ném dao pha trên tay, dao pha biến thành một bóng mờ bay về phía đầu của Khương Văn Long.
Khương Võ chêt, Khương Văn Long không chú ý, khi anh ta tỉnh táo lại, con dao pha đã lao tới đầu anh ta nhanh như chớp.
Khương Văn Long thay đổi sắc mặt, anh ta vội vàng chặn lại.
Bị dao găm đâm vào ngực, Khương Võ quay đầu lại, nhìn Lâm Phàm với vẻ khó tin: “Lâm… Lâm Phàm, sao.
sao cậu dám tấn công tôi?”
“Khương Võ, dám ra tay với Dương Tiêu điện hạ, ông chán sông, tôi còn trẻ, tôi không muôn cả nhà họ Lâm bị chôn cùng với nhà họ Khương các người!” Lâm Phàm cười khây.
Dút lời, Lâm Phàm lập tức rút dao.
găm ra, dao găm rút ra khỏi cơ thể, thân thể Khương Võ n xung đất như một quả bóng xì h Ánh mắt ông ta rã rời, Lâm Phàm thật sự lấy mạng của ông ta bằng một chiêu.
Trước khi chết Khương Võ cũng không bao giờ ngờ tới Lâm Phàm lại tân công mình.
Như đã biết, nhà họ Lâm là đồng minh với nhà họ Khương từ bao đòi nay, Khương Võ nằm mơ cũng không bao giờ ngò tới đồng minh nhà họ Lâm này sẽ phản bội mình.
Không hề hay biết, lần trước Dương Tiêu đến nghĩa trang lấy phần mộ cho cha Dương Thiên Khung, trước khi ròi đi anh đã nói bóng gió với Lâm Phàm.
Lúc đó Trần Khải cũng hỏi Dương Tiêu tại sao lại thả Lâm Phàm, Dương Tiêu nói là xúi giục.
Đúng vậy, lúc đó Dương Tiêu đang xúi giục Lâm Phàm, bởi vì Lâm Phàm biết mình là thần chết, cũng biết Dương Tiêu là ông chủ đứng sau tập đoàn Đề Hào.
Những điều này là can đảm cho Lâm Phàm ám sát Khương Võ, đồng thời hôm nay thân phận Long chủ của Dương Tiêu cũng bại lộ, người khác tin hay không cũng không quan trọng, dù sao Lâm Phàm đã tin.
Ba trăm máy bay trực thăng, hàng nghìn xe thê thaol Còn triệu tập một trăm nghìn chiến binh tỉnh nhuệ áo giáp vàng!
Lâm Phàm có thể chắc chắn Dương Tiêu tuyệt đối không phải người bình thường. Anh ta cược, anh ta cược đúng.
Vào thời khắc mắu chốt muốn mạng của Khương Võ, khiến nhà họ Khương không có người đứng đầu.
“Không đùa đấy chứ? Lâm Phàm lại dám giệt Khương Võ?” Một người kinh hãi nói.
“Không phải Lâm Phàm và nhà họ Khương là đồng minh sao? Chuyện này… chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”
“Không biết! Chẳng lẽ nhà họ Lâm và nhà họ Khương đã vạch mặt với nhau rồi?”
Một nhóm người xôn xao thảo luận, ánh mắt nhìn Lâm Phàm lộ ra vẻ kinh hãi.
Sau khi giệt Khương Võ, Lâm Phàm quả quyêt vứt dao găm, làm động tác đầu hàng: “Tôi đầu hàng, tôi đầu hàng, nhà họ Lâm chúng tôi sẽ rút khỏi vòng chiến!”
Nói xong, Lâm Phàm dẫn đầu năm nghìn người nhà họ Lâm rút sang một bên với tôc độ nhanh chóng.
“Chủ nhà!” Anh Tán Thủ Khương Văn Long thấy Khương Võ chết, anh ta không kìm được bật thốt lên.
“Ngay lúc này!” Long Ngũ hét lên.
Vèol Long Ngũ hét lên, lập tức ném dao pha trên tay, dao pha biến thành một bóng mờ bay về phía đầu của Khương Văn Long.
Khương Võ chêt, Khương Văn Long không chú ý, khi anh ta tỉnh táo lại, con dao pha đã lao tới đầu anh ta nhanh như chớp.
Khương Văn Long thay đổi sắc mặt, anh ta vội vàng chặn lại.