Chương 752:
Nhìn dáng vẻ vợ chồng Triệu Cầm và Đường Kiến Quốc, vẻ mặt của đám người nhà họ Triệu không được đẹp.
Triệu Thiết Căn cầm hai cây nhân sâm rừng trăm năm tuổi kích động nói: “Thần y Liễu, cảm ơn, cảm ơn ông nhiều!
Nếu không có ông thì hôm nay ông già này thật sự đã hiểu làm thằng nhóc Dương!”
“Thần y Liễu, đã làm phiền ông vì bác gái cả của tôi mà đến tận nơi để khám!” Triệu Văn Triết đổi chủ đề với vẻ mặt u ám.
Liễu Giang Hà cũng không muốn lãng phí thời gian, ông ấy gật đầu nói: “Ừ!”
Lúc này, đám người nhà họ Triệu mới chú ý đến Liễu Giang Hà là do Triệu Văn Triết mời đến, chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt cũng là nhờ Triệu Văn Triết được Vạn Tứ Hải coi trọng.
Trong mắt người nhà họ Triệu, Triệu Văn Triết là người có triển vọng nhất trong nhà họ Triệu, có lẽ Dương Tiêu đã lấy trộm hai cây nhân sâm rừng trăm năm tuổi ở đâu đó cũng nên.
“Hừ! Có gì mà đáng tự hào? Chẳng phải người có triển vọng nhát vẫn là Văn Triết đó thôi!”
“Đúng vậy, thần y Liễu và phòng chăm sóc đặc biệt đều do Văn Triết đảm nhiệm. Ai biết cây nhân sâm rừng trăm năm tuổi này được lấy ở đâu?”
Đám người nhà họ Triệu nhìn dáng vẻ đắc ý của Triệu Cầm và Đường Kiến Quốc, họ bắt đầu mỉa mai nói móc.
Hai cây nhân sâm rừng trăm năm tuổi đã được đích thân Liễu Giang Hà xác nhận là thật hay giả, khiến Ôn Bảo Tốn viện trưởng bệnh viện nhân dân số một huyện Thiên Sơn bị sôc.
Ôn Bảo Tốn nhìn một nữ y tá: “Cô nói xem đều là thật sao?”
“Viện trưởng, tất cả đều là sự thật. Hai cây nhân sâm rừng trăm năm tuổi kia là do cháu rể tên Dương Tiêu đưa tới!”
Nữ y tá nghiêm túc nói.
Vẻ mặt của Ôn Bảo Tốn tràn đầy vẻ kinh ngạc, nhưng ông ta đã nghe nói nhà họ Triệu có một thằng cháu rẻ vô dụng.
Lúc đó Ôn Bảo Tốn cũng không quan tâm, hiện tại Dương Tiêu đã mang đến hai cây nhân sâm rừng trăm năm tuổi, điều này khiến Ôn Bảo Tốn hoàn toàn không thể bình tĩnh được.
Ôn Bảo Tốn ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ người khiến Vạn Tứ Hải ra mặt không phải Triệu Văn Triết mà là cháu rẻ Dương Tiêu này?”
Theo hiểu biết của ông ta, Triệu Văn Triết này là một người nhỏ nhoi ở huyện Thiên Sơn.
Ngược lại, người cháu rể tên Dương Tiêu này đột nhiên đưa ra hai cây nhân sâm rừng vô giá, cho người ta cảm giác rất thần bí.
“Không được, tôi phải liên lạc với Vạn Tứ Hải xem thế nào!” Ôn Bảo Tốn cảm thấy có gì đó không ổn.
Là viện trưởng của bệnh viện nhân dân số một huyện Thiên Sơn, Ôn Bảo Tốn đã có thể leo lên vị trí này, bẩm sinh đã có khứu giác nhạy bén.
Cuộc gọi cho Vạn Tứ Hải nhanh chóng được kết nói, Ôn Bảo Tốn nịnh nọt nói: “Ông chủ Vạn đã ngủ chưa? Nửa đêm nửa hôm gọi điện có làm phiền đến ông không?”
“Viện trưởng Ôn, có chuyện gì quan trọng sao? Bà Triệu đã xảy ra chuyện gì à? Nhớ lấy, néu bà Triệu có vấn đề gì thì phải cắp cứu kịp thời, Vạn Tứ Hải tôi sẽ lo toàn bộ chỉ phí!” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trịnh trọng của Vạn Tứ Hải.
Trước hết, Dương Tiêu là ân nhân của ông ta.
Thứ hai, bà Triệu là bà ngoại của vợ Dương Tiêu.
Cuối cùng, con gái ông là Vạn Thiến đã đâm vào xe của Dương Tiêu.