Chương 337
Vương Trạch kiêu ngạo nói:“Không sail Tôi chính là chủ một căn biệt thự ở đây, hâm mộ không? Tên nghèo hèn nhà anh!”
Bắt đầu từ ngày đầu tiên quen biết Dương Tiêu, Vương Trạch chưa từng đem Vương Tiêu đặt trong mắt, ông trước nay luôn cho rằng Dương Tiêu chỉ được cái hư danh mà thôi.
Dù sao, ai lại có thể đem tên phế vật danh tiếng lẫy lừng khắp thành phố Trung Nguyên cho vào mắt chứ?
Nhưng mà có ai biết được, Vương Trạch chỉ mua lại một căn biệt thự cũ, chỉ vừa thanh toán đợt đầu hơn mười triệu nhân dân tệ mà thôi, ông vẫn còn hơn hai mươi triệu nhân dân tệ tiền nợ ngân hàng phải thanh toán.
Có điều, Vương Trạch dựa theo tình huống trước mắt, ông vẫn có đủ năng lực thanh toán.
Dù sao Vương Trạch hiện tại cũng là bác sĩ chủ nhiệm của một bệnh viện tư nhân quý tộc tại thành phố Trung Nguyên, lại là đệ tử của thần y Liễu Giang Hà, chỉ cần dựa vào những điều này cũng có thể nâng mức lương của ông lên con số sáu trăm ngàn nhân dân tệ.
Bình thường cộng thêm các nhà quý tộc nhét tiền mừng, chỉ dựa vào những điều này thôi một năm cũng thoải mái có được một đến hai triệu nhân dân tệ.
Dựa vào danh tiếng đệ tử của Liễu Giang Hà, Vương Trạch cũng nhận không ít việc làm thêm, đơn nhỏ thì bảy tám mươi ngàn; đơn lớn thì hai ba trăm ngàn, chỉ gộp những thứ thượng vàng hạ cám này, một năm Vương Trạch kiếm được ba bồn triệu nhân dân tệ cũng không phải vấn đề gì lớn.
Bác sỹ chính là một ngành nghề ăn hương khói từ kẻ khác, đặc biệt là bác sĩ chủ nhiệm của một bệnh viện quý tộc tư nhân.
Nhìn khuôn mặt tràn ngập đắc ý của Vương Trạch, Dương Tiêu chỉ biết mỉm cười lắc đầu, dù sao hắn cũng chưa từng có ý đem Vương Trạch đặt vào mắt.
Trong mắt Dương Tiêu, tên Vương Trạch này so với một tên ngốc tự khoe khoang cũng không có gì khác biệt.
“Thật ngại quá, ông chắn đường xe của tôi rồi, nếu như: anh muốn vào bên trong thì động tác nhanh một chút, đợi lát nữa tôi vẫn còn có việc phải xử lý.” Dương Tiêu lúc này.
cũng không muốn cùng Vương Trạch ở đây phí nước bọt.
Nghe câu nói này của Dương Tiêu, Vương Trạch tức khắc nhíu mày khó chịu.
Bản thân ông chắn đường xe của Dương Tiêu, lời này có ý gì chứ?
Không lẽ tên tiểu tử này cũng mua một căn biệt thự ở khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh hay sao?
Không có khả năng! Chuyện này tuyệt đối không có khả năng!
Dương Tiêu chỉ là một tên quỷ nghèo nàn, nổi tiếng khắp thành phố Trung Nguyên với danh xưng ăn cơm mềm, hắn ta làm sao có đủ tiền để mua một căn biệt thự ở ven hồ Nhạn Minh? Chuyện này quả thật khôi hài!
Trong ấn tượng của Vương Trạch, Đường Gia cùng lắm chỉ là một gia tộc hạng hai, tài sản miễn cưỡng lắm cũng chỉ hơn một trăm triệu nhân dân tệ.
Hơn bảy mươi phần trăm gia sản của Đường Gia đều dùng để đầu tư vào công ty, Đường lão thái thái bên kia có lẽ cũng có hai đến ba mươi triệu nhân dân tệ tiền tiết kiệm.
Nhưng Đường Mộc Tuyết lại không phải là cháu ruột của Đường lão thái thái, tài sản của Đường Gia chỉ có thể do Đường Hạo thừa kế, nên không có khả năng đến phiên Đường Mộc Tuyết.
Cũng vì vậy, theo như phân tích của Vương Trạch, Dương Tiêu đây chính là chết cũng phải giữ mặt mũi, cố ý nói những lời khích bác như vậy trước mặt mình mà thôi.
Sau khi suy nghĩ thông suốt những chuyện này, Vương Trạch cười gian một tiếng: “Tiểu tử, bảo vệ ở nơi này người nào cũng đều là quân nhân đã xuất ngũ, thân thủ lợi hại, đợi lát nữa nếu như cậu dám tùy tiện đột nhập vào bên trong, thì bọn họ cũng sẽ không nể tình mà đem cậu vứt ra ngoài đâu, đến lúc đó đừng trách tôi không nhắc nhở cậu.”
Nhìn dáng vẻ cao cao tại thượng của Vương Trạch, Dương Tiêu chỉ gật đầu nói: “Những điều ông vừa nói tôi đều biết rõ, nếu như ông không bước vào thì cũng đừng chặn đường có được không? Tôi lát nữa thật sự còn có chuyện cần giải quyết.”
Trực giác nói cho Dương Tiêu biết, đợi lát nữa khi hắn quay về được căn biệt của mình, sau khi mở cửa số thông thoáng, có lẽ Hình Kiện cùng Lưu Vỹ cũng sẽ đến tìm tận cửa, bản thân còn phải bị hành hạ một phen.
Nhìn thấy Dương Tiêu vậy mà lại dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với mình, Vương Trạch lập tức nổi giận phừng phừng.
“Hừ! Tiểu tử, giả vờ giả vĩnh đúng không? Đợi lát nữa đây tôi phải xem xem nếu như cậu không vào được, kẻ mắt mặt là kẻ nào.”
“Chuyện này cũng không làm phiền ông phải bận tâm rồi!”
Dương Tiêu lạnh nhạt nói.
Cũng vì khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh này được xếp hạng nhất trong các khu biệt thự tại thành phố Trung Nguyên, tổng cộng có bốn cánh cổng lớn, vậy cánh cổng này cũng không tính là quá lớn, mỗi một cánh cổng đều có hai đường xe chạy, mỗi lần ra vào chỉ có thể cho một xe đi vào.
Cũng không phải vì không có đủ vật tư để mở rộng cộng, mà chính vì điều này khiến cho việc kiểm tra xe cộ đi vào thuận lợi hơn, cũng như đảm bảo an toàn cho các chủ hộ thuê.
Vương Trạch cũng không tiếp tục chần chừ, ông đẩy thanh chắn sau đó từ từ bước vào bên trong.
“Vương tiên sinh!” sau khi xác nhận được thân phận của Vương Trạch, nhân viên bảo vệ liền lập tức cho người vào.
Chiếc xe BMW trắng sau khi vào bên trong khu biệt thự liền dừng lại, Vương Trực cả khuôn mặt khinh bỉ nhìn Dương Tiêu đang đứng bên ngoài, nói: “Tiểu tử này, hiện tại tôi đã vào trong rồi, có bản lĩnh thì cậu cũng tiến vào đây!”
Sắc mặt Vương Trạch vô cùng kiêu ngạo, giống như Dương Tiêu chính là một tên quê mùa không hơn không kém, không có tư cách bước vào bên trong khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh này.