Chương 1802:
Hoa Mộ Tranh vô cùng sửng sốt, cô cũng không ngờ Dương Tiêu lại có thể tránh được viên đạn.
Dương Tiêu tỏ vẻ kinh ngạc: “Vãi ạI Đô chơi này là thật hả? Anh bạn, anh không sao chứ?”
Nói xong, Dương Tiêu cầm Sa Mạc Chi Ưng bước tới trước mặt người đàn ông đầu đỉnh.
“Không… không sao, bọn tôi không saol” Người đàn ông đầu đỉnh lại nhìn Dương Tiêu trong mất hiện rõ vẻ kinh hãi.
Ngay cả đạn cũng có thể tránh được, hoàn toàn không phải con người mài Lúc này, người đàn ông đầu đinh thực sự muôn đánh cho Dương Bân Hàn một trận nhừ tử.
Mẹ kiếp anh ta bảo ông đây giải quyết cái quái gì vậy, là người hay ma?
Vốn dĩ anh ta tưởng việc xử lý Dương Tiêu rất dễ dàng, nhưng ai biệt rằng người bị xử lý lại là một kẻ biến thái.
Dương Tiêu thở phào nhẹ nhõm: “Không sao thì tốt, không sao thì tốt, cái này chơi không vui, trả lại cho .anhl”
Nói xong, Dương Tiêu cầm Sa Mạc Chi Ưng đầy về phía bụng của người đàn ông đâu đỉnh.
“Cơ hội đên rồi!” Nhìn thây Dương Tiêu chủ động trả lại Sa Mạc Chỉ Ưng, đám sát thủ hàng đầu lập tức lộ ra vẻ dữ tợn.
Pằng!!I Ngay lúc nhóm sát thủ đang chuẩn bị đôi phó với Dương Tiêu, một tiếng vang khắc nghiệt khác. gần. như làm vỡ màng nhĩ của tất cả mọi người vang lên.
“Đậu phộng!” Vẻ mặt của người đàn ông đầu đỉnh đột nhiên xanh mét.
Khi Dương Tiêu nỗ súng, biểu tượng đàn ông của anh ta lập tức bị thương.
Nhìn thây đũng quân của người đàn ông đâu định được bao phủ bởi một màu đỏ, nhóm sát thủ hàng đầu đều cảm thấy lạnh ở đáy quân của mình, vô thức che linh vật của mình.
Dương Tiêu sững sờ: “Ôi! Lại bóp cò rồi, ngại quá lại bóp cò rồi! Không . sao chứ, không sao chứ? Linh vật chỉ bị thương một hai tậc, không sao chứ?”
Cái gì!!H Linh vật chỉ bị thương một hai tác, không sao chứ?
Nghe vậy, đám sát thủ hàng đầu ở Đé Đô nhìn Dương Tiêu với ánh mắt khác hẳn.
Linh vật của anh bị bắn bị thương có sao không?
Anh giai à, rết cuộc anh là quỷ hay người?
Người đàn ông đầu định khóc không ra nước mắt, đại ca à, linh vật của cậu bị thương một chút cậu có ôn không?
Làm ơn, xin đại ca cậu đó hãy làm người đi!
“Anh bạn, anh biểu hiện vậy là có ý gì, bị táo, bón à2” Dương Tiêu ngây thơ vô số tội nhìn về phía người đàn ông đầu đinh.
Người đàn ông đầu đỉnh kìm nước mát, gượng cười: “Không sao, đại ca, tôi thực sự không saol”
“ÒI Không sao thì tốt, trời đã tối lắm rồi, có lẽ lát nữa sẽ mưa, mau về cất quần áo đi!” Dương Tiêu vô hại võ vai người đàn ông đâu đinh.
Người đàn ông đầu định cảm thấy như được miễn tội chết, vội vàng phát tay: “Rút, mau rút thôi!”
Lời của người đàn ông đầu định vừa dứt, hai người đàn ông mặc đồ đen bước tới đỡ người đàn ông đầu định, sau biến mất khỏi hành lang với tốc độ nhanh nhất.