Chương 473:
Mặc dù nói rằng hai người chưa từng cùng nhau trải qua gian nan khó khăn, nhưng đều đem đối phương trở thành người quan trọng trong sinh mệnh của mình.
“Nhanh, nhanh, tăng tốc lên!” Lý Thần Chiến hét lên.
Hơn trăm người đồng loạt tăng tốc hướng về phía điểm bắn pháo hoa, đồng thời Vương Thiên Long cũng nhanh chóng dẫn theo một tốp người xông đến vị trí của Long Ngũ.
Khi nhìn thấy pháo hoa được bắn trên trời, sắc mặt Long Ngũ càng thêm điên cuồng, hắn không thể lo nhiều như Vậy, trực tiếp kéo tay Đường Vận hét lên: “Vận Vận, nhanh chạy đi!”
Long Ngũ biết rằng đây chính là tín hiệu tập hợp của Vương Thiên Long, Vương Thiên Long vì báo mối thù năm xưa, tất nhiên đã bó trí thiên la địa võng khắp khu vực Lão Nhai này.
“Giết hắn!” cả đám người áo đen lập tức bước lên ám sát.
Xoạt!
Thanh đao hóa thành một vệt ánh sáng lạnh hung hãn huống về phía đỉnh đầu Long Ngũ.
*Tự tìm đường chết!” Long Ngũ tức giận hét lên.
Ngay lúc thanh đao chém xuống, tay phải của Long Ngũ như hóa thành một tia chớp, nhanh chóng chặn lại cổ tay của người kia, hung hăng ra sức, cánh tay phải của người đàn ông lập tức trật khớp, thanh đao trong tay lập tức rơi vào tay Long Ngũ.
Leng keng, leng keng, leng keng!
Chính vào giây phút đó, Long Ngũ giống như một ác thú ngủ đông triệt để thức tỉnh.
Từng đám người áo đen từ bốn bề xông lên, nhưng không ai đủ sức địch lại Long Ngũ, toàn bộ đều bị Long Ngũ hạ gục.
“Chạy!” Long Ngũ sống chết bảo vệ Đường Vận, không đẻ Đường Vận phải chịu bất kỳ tổn thương nào.
Một đám người áo đen tiếp tục xuất hiện, nhằm đối phó với Long Ngũ, Vương Thiên Long đã tập trung hơn hai đến ba trăm người, bố trí khắp các vị trí tại khu vực Lão Nhai.
Một trận chiến đẫm máu diễn ra, từng tốp người bị Long Ngũ chết giết, vết thương trên người Long Ngũ càng ngày càng nhiều, máu tươi không ngừng chảy ra, “Hừ! Long Hiên, anh mau chạy đi! Đừng quan tâm đến em!” nhìn vết thương chẳng chịt trên người Long Ngũ, Đường Vận khóc nức nở.
Đau lòng, một cảm giác khó nói nên lời, khiến cho Đường Vận không cách nào hô hấp được.
Vào lúc sống chết, Đường Vận mới nhận thức được rằng bản thân mình yêu người đàn ông trước mặt này đến mức nào.
Mười năm nay, cô không cách nào tha thứ cho quá khứ.
Tỉ mỉ suy nghĩ lại, căn bản không phải cô không cách nào tha thứ được cho Long Ngũ, chỉ có không cách nào tha thứ được cho bản thân mình mà thôi.
Thời gian không cách nào xóa nhòa mọi tình yêu nồng thắm, chỉ có thể xóa nhòa đau khổ do tình yêu mang đến.
Long Ngũ biết cô thích ăn dưa hấu, đặc biệt để dưa hấu trước cửa hàng thuốc lá của mình, nhưng từ trước đến này chưa từng bán cho người khác.
Đường Vận hiểu rõ, những thứ này đều do Long Ngũ mua cho cô, chỉ hi vọng cô mỗi lần bước qua có thể nhìn thấy cô một lần.