Chương 1675:
“Ừ! Buổi tụ tập cao thủ năm nay hẳn là rât náo nhiệt!”
Nhiều người xì xào bàn tán, tất cả đều mong chờ sự kiện tiếp theo.
“Nhìn kìa, Vương Chí Viễn thần y một Ma Đô đến rồi!” Một người thốt lên.
Vèo vèo vèo vèo vèol Trong tích tắc, vô số người di chuyển ánh mắt lên một ông già.
Mười mấy người đi theo sau ông già, kiêu ngạo đi về phía khu vực trung tâm.
Dương Tiêu có chút hưng phấn, xem ra hôm nay chắc sẽ có nhiêu chuyên gia y tê trong nước đến.
Tât nhiên, điêu mà Dương Tiêu mong đợi hơn cả là trong những năm qua Mục Lâm đã đạt được mức độ y thuật như thế nào.
Điêu đáng nói là cuộc thi giành danh hiệu Thánh Y không phải là cuộc thi của một người mà có thê là cuộc thi của cả một tập thê.
Bởi vì sự kiện không đơn giản và diễn ra quá lâu, các đội có thể tham gia chiến đấu.
Cũng giông như ông Viên Long Bình, có rât nhiêu loại lúa lai, cũng không phải nghiên cứu một mình, phía sau ông còn có một đội rất lớn, chỉ là do ông ấy phụ trách. Cho nên mọi người đều biết là ông Viên rất mạnh, nhưng lại phót lờ đội ngũ phía sau ông ây.
“Tiêu Nại, thần y số một Kim Lăng cũng tới rồi!” Một người khác thốt lên.
Chỉ thầy một người đàn ông trung niên dẫn đội đến hiện trường.
Ngay sau đó, cảnh tượng sôi sục, _ giới y học từ khắp nơi trên toàn quốc lân lượt đến hiện trường.
Kít!
Cuối cùng, một chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen dừng lại ở quảng trường Ngân Cơ.
“Tới rồi, cuối cùng các chủ của Long Lận Các cũng tới rồi!” Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào chiếc Rolls-Royce Phantom.
Dương Tiêu cũng nhìn sang: “Mục Lâm, cuối cùng anh cũng tới rồi à2”
“Đúng vậy, tôi tới rồi, thần chết điện hạ!” Một người đàn ông kỳ lạ bên trong chiếc Rolls-Royce Phantom nhắm mắt nhìn Dương Tiêu trong đám đông với nụ cười quyền rũ.
Qua đôi mắt rồng nến, Dương Tiêu có thể thấy. rõ vẻ xâu xa và nụ cười quyên rũ ma quỷ của người đàn ông.
Trong chốc lát, nhiệt độ không khí chợt giảm xuông.
Chưa gặp mặt, nhưng đã giương cung bạt kiêm.
Một cuộc đối đầu đỉnh cao, mưa gió nồi lên.
Bộp bộp! Tải app truyện hola nhé!
Dáng người thon dài của Mục Lâm bước ra khỏi xe, anh ta mặc một chiếc áo choàng đen sạch sẽ và tươm tất, dáng người cao thẳng, mái tóc bồng bênh.
Một đôi mắt phẳng lặng, lạnh nhạt nhưng lại đầy vẻ quyến rũ, trăm người nhìn không chán, như biết thiên hạ, bao gôm cả biển sách, vẻ mặt sắc bén nhưng đầy cơ trí.
“Đây chính là các chủ của Long Lân Các à? Khí thê quá mạnh!” Nhiêu người xao động.
Ánh mắt Mục Lâm đầy khôn ngoan, anh ta đi thẳng về phía Dương Tiêu.
“Mục Lâm muốn làm gì?” Nhiều người thầm kinh ngạc.
Trong giới y học của Thiên Phủ Chi Quốc, không ai không biết đến cái tên Mục Lâm.