Hiện tại, mỗi ngày Triệu Cầm đều cảm thầy bị kìm chế, nghĩ đến phế vật Dương Tiêu bị bà ta giâm lên giờ lại ngang hàng với mình, điều này khiễn Triệu Câm rất tức giận. Đặc biệt là sự tồn tại của Lăng Ảnh Huyện khiến Triệu Cầm hoảng sợ bất an. Bà ta sợ một ngày nào đó Lăng Ảnh Huyên sẽ xuất hiện muốn mạng nhỏ của bà ta.
“Bồ mẹ, hai người đừng nói nhảm, con tin tưởng Dương Tiêu!” Đường Mộc Tuyết thấy không công bằng thay Dương Tiêu.
Đường Kiến Quốc khit mũi: “Mộc Tuyết, con đừng bị ảo giác mặt ngoài của Dương Tiêu làm mờ mắt. Hôm nay bô đã nghe Bạch Du Tĩnh nói Dương Tiêu là người trong lòng cô ta, con không tin thì nghe đi!”
Sau đó, Đường Kiến Quốc lấy điện thoại di động ra, mở một file ghi âm.
“Cô… cô Bạch, rôt… rôt cuộc thăng nhóc này là gì của cô?” Giọng nói run rây của Chu Thiên Hào phát ra từ file ghi âm.
“Anh ấy… anh ấy là người trong lòng tôi!” Giọng nói mang theo oán giận của Bạch Du Tĩnh phát ra từ file ghi âm.
Đường Kiến Quốc không phải là kẻ ngồc, xảy ra chuyện việc đâu tiên ông ta làm là lây điện thoại di động ra ghi âm, vừa hay ghi lại được được đoạn ghi âm này.
“Chuyện này…” Nghe thấy lời của Bạch Du Tĩnh, Đường Mộc Tuyết như bị sét đánh, thân thể run lên.
Triệu Cầm tàn nhẫn nói: “Mộc Tuyết, con nghe thấy chưa, chứng cứ xác thực. Con còn bênh thằng phế vật nữa không?”
“Bố, có phải bó đã nhầm không?”
Đường Mộc Tuyết không thê tin được.
Đường Kiến Quốc lạnh lùng nói: “Con gái, nêu con không tin, con hãy nghe hệt đoạn ghi âm này!”
Khi Đường Mộc Tuyết nghe hết đoạn ghi âm, tim Đường Mộc Tuyết co lại, mở to mắt, cả người như mắt hồn.
“Bây giờ con đã nhìn ra bản chất cặn bã của Dương Tiệu rồi chứ? Mộc Tuyết, nghe lời bố mẹ mau ly hôn đi!”
Triệu Câm căm hận nói.
“Con… con muốn yên lặng!” Đường Mộc Tuyết hồn bay phách lạc đứng dậy trở về phòng, trong mắt hiện lễn một tầng sương.
Nằm ở trên giường, Đường Mộc Tuyết chỉ cảm thầy ngực càng ngày càng đau. Trong khoảng thời gian .
này, thỉnh thoảng Đường Mộc Tuyết lại có cảm giác đau nhói ở ngực, lúc này càng dữ dội hơn.
Gương mặt xinh đẹp của Đường Mộc Tuyệt phờ phạc, Dương Tiêu, Dương Tiêu, rôt cuộc anh… anh đang làm gì?
Chẳng lẽ đúng như. lời bô mẹ nói, mọi thứ anh đối xử tốt với em đều là giả vờ?
Cùng lúc đó, Dương Tiêu đã đến Tập đoàn Tuyết Tiêu, anh không hề biết sân sau nhà mình đã bốc cháy.
Dương Tiêu nhanh chóng tìm được Long Ngũ hỏi: “Long Ngũ đại ca, đã phát hiện ra loại thuôc có độc tính cao chưa?”
“Đã phát hiện ra rồi, là n- dimethylnitrosaminel” Vẻ mặt của Long Ngộ cực kỳ nặng nê.
Sắc mặt Dương Tiêu đột nhiên thay đổi: “N-dimethylnitrosamine? Làm sao có thể?”