Chương 812:
Đường Mộc Tuyết buồn bực nói: “Dương Tiêu, bây giờ em phải làm sao? Em có cảm giác nếu mẹ cứ tiếp tục như Vậy, nhất định sẽ xảy ra chuyện.” “Anh cũng có cảm giác này, nhưng chúng ta không khống chế được tính khí này của mẹ. Chỉ khi bà ấy chịu khổ đủ rồi mới nhớ được lâu!” Dương Tiêu cười bắt lực.
Đưa Đường Mộc Tuyết đến công ty, Dương Tiêu lại lái xe về nhà.
Nằm ở trên giường, Dương Tiêu từ từ nhắm mắt lại, sau một thời gian hồi phục, rõ ràng thực lực trong cơ thể đã mạnh hơn lúc trước nhiều.
Tuy nhiên, theo tiền độ này, anh muốn hồi phục trở lại thời kỳ đỉnh cao, ít nhất cũng phải mất một thời gian.
Cảm nhận được sức mạnh trong người, vẻ mặt Dương Tiêu lạnh băng: “Rốt cuộc là năm năm trước là ai đánh úp bọn mình? Thân phận của ông chủ phía sau là gì? Thù ngày xưa này Dương Tiêu tôi nhất định sẽ báo, mình không thể để các anh chị em chết không nhắm mắt.” Nghĩ đến trận chiến trong rừng mưa nhiệt đới năm năm trước, hai phần ba thành viên trong đội đều chết, Dương Tiêu đau lòng không thở nỏi.
Trong trận chiến đó, thân thể anh bị thương nặng chưa từng có, anh mắt sức lực trong suốt 5 năm.
Khi ổn định được nhà họ Đường, cũng là lúc anh bắt đầu hỏi thăm những cao thủ đằng sau ám sát đội đặc chiếm của anh năm năm trước.
Dương Tiêu tôi sẽ không tha cho những tên đao phủ đó.
Dương Tiêu sẽ không trở về đội đặc chiến, nếu trở về cũng sẽ phải nghe theo sắp xếp của cấp trên, không thẻ tiếp tục điều tra vụ án năm đó.
Không lâu sau, Đường Kiến Quốc cũng đi ra ngoài không về nhà, cả nhà chỉ có một mình Dương Tiêu.
Dương Tiêu tùy tiện ăn chút đồ ăn, sau đó Đường Mộc Tuyết gọi tới.
“Mộc Tuyết!” Dương Tiêu trả lời điện thoại.
Giọng nói lo lắng của Đường Mộc Tuyết truyền đến qua điện thoại: “Dương Tiêu, xảy ra chuyện lớn, mẹ bị trói.” “Cái gì? Mẹ bị trói? Xảy ra chuyện gì?” Dương Tiêu kinh ngạc hỏi.
Đường Mộc Tuyết vội vàng nói: “Lúc sáng mẹ cầm tiền đi đánh bạc, thua sạch, mẹ lại vay tiền của người trong đó, mẹ vay tròn năm trăm nghìn tệ, giờ cũng đã thua hết tiền.
Người trong đó đòi mẹ ba triệu tệ, mẹ không có tiền đã bị trói lại. Người bên đó nói nếu trong vòng một giờ chúng ta không đưa ba triệu tệ chuộc người thì chúng ta hãy chờ nhặt xác của mẹ!” Xảy ra chuyện lớn như vậy Đường Mộc Tuyết chỉ có thể tìm Dương Tiêu giúp đỡ.
“Anh biết rồi, Mộc Tuyết, em đừng lo, địa chỉ ở đâu? Anh sẽ qua cứu mẹ ngay!” Dương Tiêu nhanh chóng xoa dịu tâm trạng của Đường Mộc Tuyết.
Cùng lúc đó, Triệu Câm được một nhóm người canh giữ trong một căn phòng bí mật ở ngoại ô phía Tây.
Đột nhiên, cánh cửa căn phòng bí mật được mở ra, hai bóng người bước vào.
Tên đàn em nói với người đàn ông trung niên mặc vest: “Anh Cường, là bà ta, không có tiền còn giả vờ, đã vay chúng ta tròn năm trăm nghìn tệ!” “Ò2?” Người đàn ông trung niên mặc vest lạnh lùng khóa chặt mắt vào Triệu Cầm.
Triệu Cầm sợ hãi nói: “Đại… đại ca, anh yên tâm, con gái của tôi nhất định sẽ tới chuộc tôi.” “Thật sao?” Thấy Triệu Cầm ăn mặc như vậy, người đàn ông trung niên mặc vest giẫm lên người Triệu Cầm.
Bị người đàn ông trung niên mặc vest đá vào bụng dưới, Triệu Cầm không chịu nổi lực mạnh mẽ này, bà ta ngã xuống ngay tại chỗ.
Triệu Cầm thực sự hoảng sợ, bà ta vội vàng nói: “Đại… đại ca, có gì thì từ từ nói, đừng động tay động chân! Con gái của tôi nhất định sẽ chuộc tôi.” “Chuộc bà?” Người đàn ông trung niên mặc vest cười khinh thường.
Chát!!! Ngay sau đó, người đàn ông trung niên mặc vest đã hung hăng tát vào mặt Triệu Câm.