Phụt!
Nghe những lời này, Park Joon Hyun suýt nôn ra máu.
Khinh thường, khinh thường trắng trọn!
Trên mình cả ngàn vạn lần?
Đừng khinh thường người ta đến thế chứ?
Park Joon Hyun tức giận run lên: “Mẹ kiếp! Vốn dĩ tôi còn tưởng mình có thê càn quét bàn cờ thê giới, nhưng không ngờ cuôi cùng lại bại trong tay một tên đàn em vô danh, đáng ghét, thật sự rất đáng ghét!”
“Đàn em vô danh? Tôi là đàn em vô danh?” Dương Tiêu nghe vậy chê nhạo không thôi.
Park Joon Hyun liệc mắt nhìn Dương Tiêu: “Chẳng lẽ anh không phải đàn em vô danh? Nếu anh không phải đàn em vô danh, thì tại sao trước đây tôi đến Trung Quốc, lại chưa từng nghe đên tên của anh?”
Lúc này, Cát Hưu bước lên hét lớn, dáng vẻ nghiêm nghị, tràn đầy khí thế kiêu ngạo.
“Chó mái! Park Joon Hyun, cậu biết cậu ây là ai không? Nói thật với cậu, thân phận thật sự của Dương Tiêu là…
“Là gì?” Nhóm người do Park Joon Hyun dân đâu đều rât mong đợi.
Thằng nhóc trước mặt này là ai?
Chẳng lẽ thằng nhóc này có một thân phận mà không ai biết?
Dưới sự theo dõi của mọi người, Cát Hưu nghiêm nghị hét lên: “Thực ra, thân phận thật sự của Dương Tiêu là thiên tài cờ vây mười nghìn năm có một của giới cờ Trung Hoai”
Cái gì!!!
Dương Tiêu là thiên tài cờ vây mười nghìn năm có một của giới cờ Trung Hoa?
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sững sờ, ngay cả bản thân Dương Tiêu cũng sững sờ.
Sờ mũi, đầu Dương Tiêu đầy dấu chấm hỏi.
Mình trở thành thiên tài cờ vây mười nghìn năm có một của giới cò Trung Hoa từ khi nào?
“Đúng, đúng vậy, nhóc Dương là thiên tài cờ vây mười nghìn năm có một của giới cờ Trung Hoail” Bạch Nguyên Kiệt do dự một chút, lập tức trâm giọng hét.
Nhóm cao thủ cò vây có mặt tại hiện trường cũng vô cùng kinh ngạc, Dương Tiêu là thiên tài cờ vây mười nghìn năm có một?
Tại sao trước kia họ chưa bao giờ nghe thấy?
Vẻ mặt Park Joon Hyun rất khó hiểu, anh ta chưa từng nghe qua tên của Dương Tiêu.
Nhưng danh xưng thiên tài cò vây mười nghìn năm có một này thực sự khiến Park Joon Hyun khá khó chịu.
Mình được ca ngợi là thiên tài cờ vây năm nghìn năm có một, nhưng không ngờ người ta đã trực tiếp là mười nghìn năm có một, điêu này thật sự áp chặt mình!
Trong phút chốc, suy nghĩ của Park Joon Hyun giông như chó husky động di: “Anh đã từng nghe giới cờ Trung: Hoa có thiên tài cờ vây mười nghìn năm có một bao giờ chưa?”
“Chưa bao giời”
Nhóm kỳ thủ cờ vây Hàn Quốc nhìn.
nhau, mỗi người đều tỏ ra khá bối rồi.
Park Joon Hyun cười khẩy: “Lão già, mười nghìn năm có một gì, không phải ông khoác lác đấy chứ?”
Nghe những lời này, Park Joon Hyun suýt nôn ra máu.
Khinh thường, khinh thường trắng trọn!
Trên mình cả ngàn vạn lần?
Đừng khinh thường người ta đến thế chứ?
Park Joon Hyun tức giận run lên: “Mẹ kiếp! Vốn dĩ tôi còn tưởng mình có thê càn quét bàn cờ thê giới, nhưng không ngờ cuôi cùng lại bại trong tay một tên đàn em vô danh, đáng ghét, thật sự rất đáng ghét!”
“Đàn em vô danh? Tôi là đàn em vô danh?” Dương Tiêu nghe vậy chê nhạo không thôi.
Park Joon Hyun liệc mắt nhìn Dương Tiêu: “Chẳng lẽ anh không phải đàn em vô danh? Nếu anh không phải đàn em vô danh, thì tại sao trước đây tôi đến Trung Quốc, lại chưa từng nghe đên tên của anh?”
Lúc này, Cát Hưu bước lên hét lớn, dáng vẻ nghiêm nghị, tràn đầy khí thế kiêu ngạo.
“Chó mái! Park Joon Hyun, cậu biết cậu ây là ai không? Nói thật với cậu, thân phận thật sự của Dương Tiêu là…
“Là gì?” Nhóm người do Park Joon Hyun dân đâu đều rât mong đợi.
Thằng nhóc trước mặt này là ai?
Chẳng lẽ thằng nhóc này có một thân phận mà không ai biết?
Dưới sự theo dõi của mọi người, Cát Hưu nghiêm nghị hét lên: “Thực ra, thân phận thật sự của Dương Tiêu là thiên tài cờ vây mười nghìn năm có một của giới cờ Trung Hoai”
Cái gì!!!
Dương Tiêu là thiên tài cờ vây mười nghìn năm có một của giới cờ Trung Hoa?
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sững sờ, ngay cả bản thân Dương Tiêu cũng sững sờ.
Sờ mũi, đầu Dương Tiêu đầy dấu chấm hỏi.
Mình trở thành thiên tài cờ vây mười nghìn năm có một của giới cò Trung Hoa từ khi nào?
“Đúng, đúng vậy, nhóc Dương là thiên tài cờ vây mười nghìn năm có một của giới cờ Trung Hoail” Bạch Nguyên Kiệt do dự một chút, lập tức trâm giọng hét.
Nhóm cao thủ cò vây có mặt tại hiện trường cũng vô cùng kinh ngạc, Dương Tiêu là thiên tài cờ vây mười nghìn năm có một?
Tại sao trước kia họ chưa bao giờ nghe thấy?
Vẻ mặt Park Joon Hyun rất khó hiểu, anh ta chưa từng nghe qua tên của Dương Tiêu.
Nhưng danh xưng thiên tài cò vây mười nghìn năm có một này thực sự khiến Park Joon Hyun khá khó chịu.
Mình được ca ngợi là thiên tài cờ vây năm nghìn năm có một, nhưng không ngờ người ta đã trực tiếp là mười nghìn năm có một, điêu này thật sự áp chặt mình!
Trong phút chốc, suy nghĩ của Park Joon Hyun giông như chó husky động di: “Anh đã từng nghe giới cờ Trung: Hoa có thiên tài cờ vây mười nghìn năm có một bao giờ chưa?”
“Chưa bao giời”
Nhóm kỳ thủ cờ vây Hàn Quốc nhìn.
nhau, mỗi người đều tỏ ra khá bối rồi.
Park Joon Hyun cười khẩy: “Lão già, mười nghìn năm có một gì, không phải ông khoác lác đấy chứ?”