Vừa ra ngoài, mẹ Hứa Tuệ Nhàn lại đi vào.
Nhìn bóng lưng của Hứa Tuệ Nhàn, Đường Mộc Tuyết không nhìn Hoa Mộ Tranh, giọng điệu cô bình tĩnh: “Cảm ơn cô Hoa đã giúp tôi chăm sóc mẹ tôi mấy ngày qua, Mộc Tuyết thật sự rất biết ơn, chờ chuyện này xong xuôi Mộc Tuyết sẽ đón mẹ vệ Trung Nguyên, không làm phiền cô Hoa nữal”
“Chuyện này…” Hoa Mộ Tranh nghe xong, cô vô thức nhìn Dương Tiêu.
Dương Tiêu chưa kịp nói, Đường Mộc Tuyết đã dịu dàng nhìn Dương Tiêu; “Em ở thành phô Trung Nguyên có rất nhiều lúc nhàm chán, hay đề mẹ về Trung Nguyên với em đi. Em nghĩ chắc mẹ rất quan tâm đến cháu nhỏ của mẹ, em cũng muốn đến gần mẹ hơn, Dương Tiêu, anh thầy thế nào?”
“Hải! Chuyện này…” Dương Tiêu ngắn ra.
Lúc này Đường Mộc Tuyết mới nhìn vê phía Hoa Mộ Tranh, Hoa Mộ Tranh cũng nhìn Đường Mộc Tuyết với ý cười trên mặt.
Trong phút chốc, một cuộc chiến tuyên bô lập trường diễn ra một cách vô hình.
Nhìn nụ cười vô hại của hai người bọn họ, cho dù Dương Tiêu là một người thẳng như thép, anh cũng thầy là lạ chỗ nào đó.
Chẳng lẽ đây là tranh… tranh thủ tình cảm?
2wmmmyermmmnmmmmanan—eennreererennrrrserrrr Tất nhiên, ý nghĩ này cũng chỉ chọt lóe lên trong đâu Dương Tiêu rôi biến mắt.
Anh chưa đên mức tự yêu bản thân mình như vậy. Trong lòng Dương Tiêu, Hoa Mộ Tranh luôn là hình tượng có chỉ sô EQ cao, chỉ số Q cao, Hoa Mộ Tranh sẽ không bao giờ thích mình.
Dương Tiêu không hề hay. biết, kể từ lúc anh đến nhà họ Bạch ở Giang Nam cướp dâu, Hoa Mộ Tranh đã có tình cảm sâu đậm với anh.
Hoa Mộ Tranh quả thật là một người phụ nữ thông minh, cô đương nhiên hiều Đường Mộc Tuyết muôn nói gì.
Hoa Mộ Tranh nghịch cọng tóc dài trước trán cười nhẹ: “Cô Mộc Tuyết nói đúng. Dương Tiêu, sau chuyện này đề bác Hứa theo cô Mộc nu, ết về Tri Nguyên nghỉ ngơi hai ngày đỉi.
Nếu bác Hứa rảnh rỗi đên Đê Đồ, chỉ cân nói với tôi là được!”
“Ù!” Dương Tiêu sờ mũi.
Đường Mộc Tuyết nhìn Hoa Mộ Tranh cười gật. đầu nhẹ, Hoa Mộ Tranh cũng cười gật đầu.
Một cuộc đối đầu vô hình đã âm thâm xảy ra.
Dương Tiêu luôn cảm thấy kỳ lạ, nhưng anh không thể nói chỉnh xác là kỳ lạ ở đâu.
Không phải Đường Mộc Tuyết quá nhạy cảm, mà là Đường Mộc Tuyết vừa nhìn đã nhận ra Hoa Mộ Tranh có tình cảm với Dương Tiêu.
Loại tình cảm này, không cần nói ra, ánh mắt sẽ nói cho bạn biết. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hết Thảy Mộng Đẹp Đều Dành Cho Em
2. Quy Đức Hầu Phủ
3. Khoảng Trời Phương Nam
4. Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương
=====================================
Chỉ là Đường Mộc Tuyết biệt Dương Tiêu là một kẻ ngôộc trên phương diện tình cảm, anh không hề nhận ra Hoa Mộ Tranh có tình cảm với mình.
Hoa Mộ Tranh thật sự rất xinh đẹp, lại còn là người phụ nữ có chỉ sô thông minh cao trên thê giới, điều này khiên cho Đường Mộc Tuyệt ngửi được cảm giác khủng hoảng.
Tục ngữ nói, ra tay trước thì chiếm được lợi thé, Đường Mộc Tuyết đang vô hình chứng tỏ lập trường của mình.
Không phải Đường Mộc Tuyết ích kỷ, mà là trên mặt tình cảm mọi người đều ích kỷ.
Nhìn bóng lưng của Hứa Tuệ Nhàn, Đường Mộc Tuyết không nhìn Hoa Mộ Tranh, giọng điệu cô bình tĩnh: “Cảm ơn cô Hoa đã giúp tôi chăm sóc mẹ tôi mấy ngày qua, Mộc Tuyết thật sự rất biết ơn, chờ chuyện này xong xuôi Mộc Tuyết sẽ đón mẹ vệ Trung Nguyên, không làm phiền cô Hoa nữal”
“Chuyện này…” Hoa Mộ Tranh nghe xong, cô vô thức nhìn Dương Tiêu.
Dương Tiêu chưa kịp nói, Đường Mộc Tuyết đã dịu dàng nhìn Dương Tiêu; “Em ở thành phô Trung Nguyên có rất nhiều lúc nhàm chán, hay đề mẹ về Trung Nguyên với em đi. Em nghĩ chắc mẹ rất quan tâm đến cháu nhỏ của mẹ, em cũng muốn đến gần mẹ hơn, Dương Tiêu, anh thầy thế nào?”
“Hải! Chuyện này…” Dương Tiêu ngắn ra.
Lúc này Đường Mộc Tuyết mới nhìn vê phía Hoa Mộ Tranh, Hoa Mộ Tranh cũng nhìn Đường Mộc Tuyết với ý cười trên mặt.
Trong phút chốc, một cuộc chiến tuyên bô lập trường diễn ra một cách vô hình.
Nhìn nụ cười vô hại của hai người bọn họ, cho dù Dương Tiêu là một người thẳng như thép, anh cũng thầy là lạ chỗ nào đó.
Chẳng lẽ đây là tranh… tranh thủ tình cảm?
2wmmmyermmmnmmmmanan—eennreererennrrrserrrr Tất nhiên, ý nghĩ này cũng chỉ chọt lóe lên trong đâu Dương Tiêu rôi biến mắt.
Anh chưa đên mức tự yêu bản thân mình như vậy. Trong lòng Dương Tiêu, Hoa Mộ Tranh luôn là hình tượng có chỉ sô EQ cao, chỉ số Q cao, Hoa Mộ Tranh sẽ không bao giờ thích mình.
Dương Tiêu không hề hay. biết, kể từ lúc anh đến nhà họ Bạch ở Giang Nam cướp dâu, Hoa Mộ Tranh đã có tình cảm sâu đậm với anh.
Hoa Mộ Tranh quả thật là một người phụ nữ thông minh, cô đương nhiên hiều Đường Mộc Tuyết muôn nói gì.
Hoa Mộ Tranh nghịch cọng tóc dài trước trán cười nhẹ: “Cô Mộc Tuyết nói đúng. Dương Tiêu, sau chuyện này đề bác Hứa theo cô Mộc nu, ết về Tri Nguyên nghỉ ngơi hai ngày đỉi.
Nếu bác Hứa rảnh rỗi đên Đê Đồ, chỉ cân nói với tôi là được!”
“Ù!” Dương Tiêu sờ mũi.
Đường Mộc Tuyết nhìn Hoa Mộ Tranh cười gật. đầu nhẹ, Hoa Mộ Tranh cũng cười gật đầu.
Một cuộc đối đầu vô hình đã âm thâm xảy ra.
Dương Tiêu luôn cảm thấy kỳ lạ, nhưng anh không thể nói chỉnh xác là kỳ lạ ở đâu.
Không phải Đường Mộc Tuyết quá nhạy cảm, mà là Đường Mộc Tuyết vừa nhìn đã nhận ra Hoa Mộ Tranh có tình cảm với Dương Tiêu.
Loại tình cảm này, không cần nói ra, ánh mắt sẽ nói cho bạn biết. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hết Thảy Mộng Đẹp Đều Dành Cho Em
2. Quy Đức Hầu Phủ
3. Khoảng Trời Phương Nam
4. Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương
=====================================
Chỉ là Đường Mộc Tuyết biệt Dương Tiêu là một kẻ ngôộc trên phương diện tình cảm, anh không hề nhận ra Hoa Mộ Tranh có tình cảm với mình.
Hoa Mộ Tranh thật sự rất xinh đẹp, lại còn là người phụ nữ có chỉ sô thông minh cao trên thê giới, điều này khiên cho Đường Mộc Tuyệt ngửi được cảm giác khủng hoảng.
Tục ngữ nói, ra tay trước thì chiếm được lợi thé, Đường Mộc Tuyết đang vô hình chứng tỏ lập trường của mình.
Không phải Đường Mộc Tuyết ích kỷ, mà là trên mặt tình cảm mọi người đều ích kỷ.