Hai ngày qua cô ta và Lâm Phàm đi du lịch nước ngoài, bọn họ không biết bên trong Đề Đô đã xảy ra chuyện gì.
Trong mắt hại người bọn họ, Dương Tiêu chỉ là đồ vô dụng không. hơn không kém. Hoa Mộ Tranh và Dương Tiêu lăn lộn cùng một chỗ, cái danh chỉ số IQ cao chắc chắn là lừa đời lầy _.
tiếng.
Nhìn vẻ mặt đặc ý của hai người, nụ cười trên mặt Dương Tiêu cảng rạng rỡ hon: “Thật không? Chúng tôi tới đây xin làm nhân viên dọn dẹp nhà vệ sinh? Cô chắc chứ?”
“Chẳng lẽ không phải?” Đường Dĩnh rất khinh Thiong, Bây giờ cô ta đã trèo lên cành cao, cô ta không hề để Dương Tiêu vào mắt, như thể trong mất cô ta Dương Tiêu không khác gì con kiến.
Lâm Phàm phát tay vui đùa nói: “Được rôi Dĩnh Dĩnh, chúng ta vào đi.
Lát nữa chúng ta phải bàn bạc hợp tác với sếp Dương. Chúng ta không cân lãng phí thời gian, lãng phí nước bọt với bọn rác rưởi vô dụng này!”
“Đúng vậy, chúng ta không cần lãng phí nước bọt với rác rưởi vô dụng!”
Đường Dĩnh cười khinh thường.
Nhìn hai người kiêu ngạo, Dương Tiêu cười lắc đầu.
Hoa Mộ Tranh nhìn Dương Tiêu nói đùa: “Đường Dĩnh này khá thú vị!”
“Chẳng thế còn gì! Đúng là nhân đài, việt kịch bản tương lai làm sao để leo lên đâu con nhà giàu, đưa ra thị trường bán sẽ rất chạy!” Dương Tiêu nói đùa.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, một người phụ nữ mặc đồng phục thư kỷ đi tới trước mặt hai người: “Anh là anh Dương, Dương Tiêu đúng không? Sêp Dương của chúng tôi cho mời hai người!”
“Sếp Dương? Khá thú vị!” Dương Tiêu xoa cằm đi theo thư ký.
Không lâu sau, Dương Tiêu và Hoa Mộ Tranh đến một văn phòng cao cập, vừa mở cửa văn phòng, cô thư ký nói với một người phụ nữ gợi cảm đang làm việc: “Sêp Dượng, anh Dương và cô Hoa đến rồi!”
Lúc lâU người phụ nữ gợi cảm trong văn phòng mới ngắng đâu nhìn Dương Tiêu, mà Dương Tiêu cũng nhìn người phụ nữ gợi cảm này.
Trước mặt là một người phụ nữ phương. Tây với mái tóc xoăn gợn sóng màu hạt dẻ kiểu Ireland, đáng người cao gây có lồi có lõm. Phần mất màu tím nhạt, đôi môi mỏng hồng hào, đôi mắt lười biếng và sáng, trên đầu ngón tay sơn màu đen nổi bật, nước da không phải rất trắng, dưới ánh mặt trời da trắng nõn nà. Một bộ trang phục rất nghiêm, rất lạ là cô ây đang mặc một chiệc sườn xám bó sát có thêu hoa lan màu tím sâm, toát lên một phong cách mạnh mẽ của Trung Quốc.
__ “Cô là con lai?” Dương Tiêu ngạc nhiên hỏi.
Người phụ nữ gợi cảm cười nhẹ: “Con lai Trung Âu, tôi xin tự giới thiệu, tên tiếng Trung của tôi là Dương Tuyết Ly, tên tiếng Anh của tôi là Shirley Yang. Anh cũng có thể gọi tôi là Shirley Yang!”
“Ò? Shirley Yang?2 Thú vị! Mối quan _ hệ của cô với nữ chính trong Ma Thối Đèn là gì?” Dương Tiêu nói đùa.
Dương Tuyết Ly không nói nhiều với Dương Tiêu, cô ây nói thẳng: “Ông già Dịch đề anh thừa kế tập Tài Đề Hào này, tôi giao tập đoàn Đé Hào này cho anh. Từ nay về sau, tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của tập đoàn Đề Hào!”
Cái gì! Ông già Dịch?
Nghe thấy Dương Tuyết Ly gọi Dịch Thập như vậy, Dương Tiêu khá ngạc nhiên.
Trong ấn tượng của anh, dường như không có ai khác ngoài anh dám gọi Dịch Thấp như vậy.
“Cô là gì của ông già Dịch?” Dương Tiêu tò mò hỏi.
Trong mắt hại người bọn họ, Dương Tiêu chỉ là đồ vô dụng không. hơn không kém. Hoa Mộ Tranh và Dương Tiêu lăn lộn cùng một chỗ, cái danh chỉ số IQ cao chắc chắn là lừa đời lầy _.
tiếng.
Nhìn vẻ mặt đặc ý của hai người, nụ cười trên mặt Dương Tiêu cảng rạng rỡ hon: “Thật không? Chúng tôi tới đây xin làm nhân viên dọn dẹp nhà vệ sinh? Cô chắc chứ?”
“Chẳng lẽ không phải?” Đường Dĩnh rất khinh Thiong, Bây giờ cô ta đã trèo lên cành cao, cô ta không hề để Dương Tiêu vào mắt, như thể trong mất cô ta Dương Tiêu không khác gì con kiến.
Lâm Phàm phát tay vui đùa nói: “Được rôi Dĩnh Dĩnh, chúng ta vào đi.
Lát nữa chúng ta phải bàn bạc hợp tác với sếp Dương. Chúng ta không cân lãng phí thời gian, lãng phí nước bọt với bọn rác rưởi vô dụng này!”
“Đúng vậy, chúng ta không cần lãng phí nước bọt với rác rưởi vô dụng!”
Đường Dĩnh cười khinh thường.
Nhìn hai người kiêu ngạo, Dương Tiêu cười lắc đầu.
Hoa Mộ Tranh nhìn Dương Tiêu nói đùa: “Đường Dĩnh này khá thú vị!”
“Chẳng thế còn gì! Đúng là nhân đài, việt kịch bản tương lai làm sao để leo lên đâu con nhà giàu, đưa ra thị trường bán sẽ rất chạy!” Dương Tiêu nói đùa.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, một người phụ nữ mặc đồng phục thư kỷ đi tới trước mặt hai người: “Anh là anh Dương, Dương Tiêu đúng không? Sêp Dương của chúng tôi cho mời hai người!”
“Sếp Dương? Khá thú vị!” Dương Tiêu xoa cằm đi theo thư ký.
Không lâu sau, Dương Tiêu và Hoa Mộ Tranh đến một văn phòng cao cập, vừa mở cửa văn phòng, cô thư ký nói với một người phụ nữ gợi cảm đang làm việc: “Sêp Dượng, anh Dương và cô Hoa đến rồi!”
Lúc lâU người phụ nữ gợi cảm trong văn phòng mới ngắng đâu nhìn Dương Tiêu, mà Dương Tiêu cũng nhìn người phụ nữ gợi cảm này.
Trước mặt là một người phụ nữ phương. Tây với mái tóc xoăn gợn sóng màu hạt dẻ kiểu Ireland, đáng người cao gây có lồi có lõm. Phần mất màu tím nhạt, đôi môi mỏng hồng hào, đôi mắt lười biếng và sáng, trên đầu ngón tay sơn màu đen nổi bật, nước da không phải rất trắng, dưới ánh mặt trời da trắng nõn nà. Một bộ trang phục rất nghiêm, rất lạ là cô ây đang mặc một chiệc sườn xám bó sát có thêu hoa lan màu tím sâm, toát lên một phong cách mạnh mẽ của Trung Quốc.
__ “Cô là con lai?” Dương Tiêu ngạc nhiên hỏi.
Người phụ nữ gợi cảm cười nhẹ: “Con lai Trung Âu, tôi xin tự giới thiệu, tên tiếng Trung của tôi là Dương Tuyết Ly, tên tiếng Anh của tôi là Shirley Yang. Anh cũng có thể gọi tôi là Shirley Yang!”
“Ò? Shirley Yang?2 Thú vị! Mối quan _ hệ của cô với nữ chính trong Ma Thối Đèn là gì?” Dương Tiêu nói đùa.
Dương Tuyết Ly không nói nhiều với Dương Tiêu, cô ây nói thẳng: “Ông già Dịch đề anh thừa kế tập Tài Đề Hào này, tôi giao tập đoàn Đé Hào này cho anh. Từ nay về sau, tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của tập đoàn Đề Hào!”
Cái gì! Ông già Dịch?
Nghe thấy Dương Tuyết Ly gọi Dịch Thập như vậy, Dương Tiêu khá ngạc nhiên.
Trong ấn tượng của anh, dường như không có ai khác ngoài anh dám gọi Dịch Thấp như vậy.
“Cô là gì của ông già Dịch?” Dương Tiêu tò mò hỏi.