Chương 1160:
“Chúng tôi hoan nghênh chủ tịch Đường!” Những nhân viên bảo vệ còn lại hét lên với vẻ trang trọng và cung kính.
Hoan… hoan nghênh chủ tịch Đường?
Đường Mộc Tuyết lập tức bị cảnh tượng trước mặt làm cho sững sờ.
Chủ… chủ tịch Đường? Đây là đang nói vê mình sao?
Nhìn Đường Mộc Tuyết đang mất hồn, Dương Tiêu dắt Đường Mộc Tuyết đi thẳng vào tập đoàn Tuyết Tiêu. Nhìn thây Đường Mộc Tuyệt đến, tất cả nhân viên của tập đoàn Tuyết Tiêu đều đứng lên nghiêm nghị nhìn.
“Chúng tôi hoan nghênh chủ tịch Đường!”
“Chúng tôi hoan nghênh chủ tịch Đường!”
Trong chốc lát, trong tập đoàn Tuyết Tiêu to lớn mọi nhân viên đều có giọng điệu âm vang, ánh mắt của họ tràn đầy vẻ kính sợ nhìn Đường Mộc Tuyết.
“Trời ạ!” Đường Mộc Tuyết bị cảnh tượng trước mắt làm cho vô cùng kinh ngạc.
Dưới tác động thị giác mạnh mẽ, Đường Mộc Tuyết không thể tưởng tượng nồi che đôi môi đỏ mọng gọi cảm, gương mặt xinh đẹp muôn đặc sắc bao nhiêu thì đặc sắc bây nhiêu đó.
Lúc này, Long Ngũ đi tới nhìn thấy Đường Mộc Tuyết liền ha ha cười lớn: “Em dâu tới rồi! Không đúng, ỏ công ty phải gọi là chủ tịch Đường “Anh… anh là Long Ngũ, chủ cửa hàng rượu thuôc bên cạnh tập đoàn Y dược Đường Nhân?” Nhìn thấy Long Ngũ, Đường Mộc Tuyết càng kinh ngạc hơn.
Phải nói rằng đây là lần đầu tiên Đường Mộc Tuyệt đường đường chính chính gặp mặt Long Ngũ.
Long Ngũ cười lớn: “Đúng vậy, rất ngạc nhiên đúng không?”
“Các… các anh…” Đôi mắt đẹp của Đường. Mộc Tuyết lấp loé liên tục, như thê đã nghĩ tới một chuyện lớn.
Dương Tiêu nở nụ thân thiết nói: “Mọi người tiệp tục làm việc đi, Long Ngũ đại ca, chúng ta vào phòng làm việc m”
nói!
“Được!” Long Ngũ đáp lại.
Ba người đến phòng làm việc, Long Ngũ là anh lớn nên đã nhanh chóng pha cho Đường Mộc Tuyết một chén trà nóng: “Em dâu, nào, uông trài”
“Cảm ơn!” Đường Mộc Tuyết lễ phép nói.
Đường Mộc Tuyết uống một ngụm trà, nhìn Dương Tiêu: “Dương Tiêu, chuyện này… rồt cuộc chuyện này là sao?”
“Mộc Tuyết, bây giờ anh có thể nói cho em biết, tập đoàn Tuyết Tiêu là do anh mở!” Dương Tiêu cười cưng chiêu.
Mặc dù vừa rồi Đường Mộc Tuyết đã đoán được, nhưng trong nháy mặt nghẹ Dương Tiêu nói Đường Mộc Tuyết vẫn rầt chắn động.
“Anh mở?” Đường Mộc Tuyết ngắn người.
Dương Tiêu nghiêm nghị nói: “Đúng vậy, anh mở.”