Tô Thiên Lung trầm ngâm nói chuyện khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy không chịu nỏi: “Không ngờ lại có nhiều anh trai hy sinh như vậy, ngay cả chị Ảnh Huyên…”
Nói đến đây, Tô Thiên Lung không nhịn được bắt đầu khóc.
Khi Dương Tiêu còn ở trong đội đặc chiến, Tô Thiên Lung thường đến đội đặc chiến chơi, cô biết rõ mọi thành viên trong đội.
Kể từ khi Dương Tiêu xuất ngũ, cô đã không trở lại nữa, cũng không bao giờ liên lạc lại với các thành viên của đội đặc chiến Đông Phương Thần Ưng.
“Sớm muộn gì anh cũng sẽ trả được mối hận thù đẫm máu này!” Dương Tiêu trầm giọng nói.
Tô Thiên Lung nắm chặt tay mềm mại, cô hận những tên sát thủ giết người năm năm trước đến cực điểm.
Trong đội đặc chiến, cô có quan hệ tốt nhất với Dương Tiêu, tiếp theo là đội phó Lăng Ảnh Huyên.
Vì trận chiến trong khu rừng mưa nhiệt đới cách đây năm năm, anh Dương Tiêu của cô mắt hết sức lực phải xuất ngũ, thậm chí chị Lăng Ảnh Huyên của cô cũng mắt tích.
Dương Tiêu nhìn đồng hồ, đứng dậy nói: “Nhóc, nhìn thấy em trưởng thành như hôm nay anh rất hài lòng cũng rất vui vẻ. Đã muộn rồi, em nghỉ ngơi sớm đi, anh phải về nếu không chị dâu em sẽ lo lắng!”
“Được… được rồi!” Trong cuộc nói chuyện vừa rồi, Tô Thiên Lung đã biết được Dương Tiêu đã kết hôn.
Dù vô cùng không nỡ, Tô Thiên Lung cũng không thể cưỡng ép Dương Tiêu ở lại.
Đứng bên bệ cửa sổ, nhìn Dương Tiêu rời đi, hai tay Tô Thiên Lung ôm lấy hai má non nớt của mình, trong lòng có vô vàn suy nghĩ.
Việc gặp lại Dương Tiêu sau năm năm có ý nghĩa sâu sắc đối với Tô Thiên Lung, cuộc hôn nhân của Dương Tiêu rõ ràng có tác động rát lớn đến Tô Thiên Lung.
Về đến nhà đã là rạng sáng, Đường Mộc Tuyết đã ngủ.
Dương Tiêu tắm rửa xong không quấy rằy Đường Mộc Tuyết đi đến phòng bên cạnh.
Sắc trời toả sáng, Dương Tiêu theo thói quen dậy làm bữa sáng, sau khi Đường Mộc Tuyết vừa tập thể dục xong mới chú ý đến dấu vết trên tay Dương Tiêu: “Đây là bị sao vậy?”
“Không sao đâu!” Dương Tiêu cười nhẹ.
Triệu Cầm nhìn lướt qua, vừa nhìn bà ta đã nhận ra đó là vết cắn.
Kết quả là Triệu Cầm lại tức giận: “Không sao? Chắc chắn tối qua cậu ở bên ngoài, không biết con nhỏ nào cắn.”
“Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi!” Dương Tiêu không nóng không lạnh nói.
“Tôi nghĩ nhiều?” Vẻ mặt Triệu Cầm khinh thường.
Nhưng sau khi nghĩ đến bây giờ Dương Tiêu không hề cho bà ta một chút mặt mũi nào, bên ngoài còn có một người phụ nữ mặc đồ đen thất thường, Triệu Cầm kìm nén cơn tức giận lại.
Đường Mộc Tuyết nhẹ nhàng nói: “Mẹ, con tin tưởng Dương Tiêu.”
Sau đó, Đường Mộc Tuyết nhìn Dương Tiêu: “Em lấy cho anh hai miếng băng cá nhân!”
“Mộc Tuyết, không sao đâu, ăn cơm đi!” Dương Tiêu nói nhẹ nhàng.
Đường Kiến Quốc đã biết Triệu Cầm bị đánh uy hiếp ở bên ngoài, sắc mặt ông ta đen lại không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn Dương Tiêu hiển nhiên đã thay đổi.
Dương Tiêu không biết chuyện này, anh lại cho rằng vợ chồng Đường Kiến Quốc, Triệu Cầm đều bị mình làm cho kinh ngạc.