Lưu Quyền nhà họ Lưu ở Trung Nguyên ¡dân năm trăm tỉnh anh tới tiệp viện!”
Ngay sau đó, một âm thanh khác nỗ vang, chủ nhà họ Lưu một trong bốn nhà quyền thế lớn ở Trung Nguyên đến hiện trường.
“Đúng vậy! Lão già kia, thật sự cho răng nhà họ Khương các người bắt khả chiên bại sao? Hình Kiễn nhà họ Hình ở Trung Nguyên dẫn ba trăm tỉnh anh đền tiệp viện!”
“Ha ha! Cảnh tượng sôi động như này làm sao có thê thiếu mập mạp tôi được, Kim Đại Chung nhà họ Kim ở Trung Nguyên dẫn ba trăm tỉnh anh tới tiệp viện!”
“Lý Thần Chiến của băng đảng Răng Cá Mập ở Trung Nguyên dân ba trăm tính hoa đền tiếp viện!”
“Anh bạn, các anh em tôi tói rồi, nhà họ Khương, ông nội Long Ngũ của các người tới rôi!”
Trong tích tắc, lại thêm một âm thanh khác bùng nỏ, khiến sắc mặt của mọi người ” nhà họ Khương thay đổi dữ dội.
Trong nháy mắt, nhóm người do Dương Tiêu đứng đầu đã vượt xa người nhà họ Khương.
“Nhiêu người như vậy? Ở thành phô Trung Nguyên có nhiêu người như vậy. Tại sao trước đây chúng ta không nhận thấy điều gì?”
“Không biết! Mẹ kiếp, tình huống gì vậy?”
Đám con cháu nhà họ Khương hai mặt nhìn nhau, không ngờ lúc này lại có một nhóm người từ thành phô Trung Nguyên xông đến.
Khương Võ chủ nhà họ Khương có vẻ mặt rất xâu xí, ông ta năm mơ ì cũng không bao giờ ngờ tới một sô lượng lớn người ở thành phố Trung Nguyên sẽ xuất hiện vào lúc này.
Không hề. hay. biết, khi Dương Tiêu tuyên chiến với nhà họ Khương, một nhóm gia đình giàu có quyên. thê Di thành phố Trung Nguyên đã âm thầm liên lạc với nhau, quyết định điều quân đến Đề Đô giúp Dương Tiêu.
Khương Khâu Phong liếc nhìn đám người đên từ Trung Nguyên, ông ta cười điên cuông: “Ha ha ha hai! Một lũ chó mèo, một lũ chuột nhát. Tới thì tốt, tới đúng lúc lắm, tôi không ngại xử lý tất cả các người. Tên giác.
Dương Tiêu kia, đây là lai lịch của cậu đây sao? Nếu chỉ có chút lai lịch này, thì cậu chuẩn bị nhắm mắt địi”
“Nhắm mắt? Bảo Dương Tiêu điện hạ nhăm mät? Khương Khâu Phong, ông đánh giá bản thân mình quá cao rồi đây?”
Ngay sau đó, một tiêng măng chửi sắc bén khác vang lên, một ông già đột nhiên xuất hiện, nhìn chăm chăm Khương Khâu Phong với vẻ khinh thường cực độ.
“Lão nô kính chào điện hại” Ông già nhìn thấy Dương Tiêu bèn nói với vẻ cung kính.
Nhìn thấy ông già, Dương Tiêu cười nhẹ: “Ông Lý, chăng phải đã nói rôi Sao, để Lý Minh Hiên dân đội là được rôi, sao ông còn tự làm?”
Người đến không phải ai khác mà chính là Lý Minh Dương chủ nhà họ Lý, nhà quyên thế lớn nhật Đông Hải, đồng thời là cha ruột của Lý Minh Hiên, là người mà năm đó Dương Tiêu đã giúp đỡ.
“Điện hạ gặp khó, lão nô nào có thê ngôi yên, việc thứ nhất làm là nhanh chóng tới tiếp viện. Lần này tôi đã huy động đầy đủ ba nghìn † tinh hoa, tất cả đêu có kỹ năng giỏi một địch mười!”
Lý Minh Dương chủ nhà họ Lý nghiêm nghị nói.
Ngay sau đó, một âm thanh khác nỗ vang, chủ nhà họ Lưu một trong bốn nhà quyền thế lớn ở Trung Nguyên đến hiện trường.
“Đúng vậy! Lão già kia, thật sự cho răng nhà họ Khương các người bắt khả chiên bại sao? Hình Kiễn nhà họ Hình ở Trung Nguyên dẫn ba trăm tỉnh anh đền tiệp viện!”
“Ha ha! Cảnh tượng sôi động như này làm sao có thê thiếu mập mạp tôi được, Kim Đại Chung nhà họ Kim ở Trung Nguyên dẫn ba trăm tỉnh anh tới tiệp viện!”
“Lý Thần Chiến của băng đảng Răng Cá Mập ở Trung Nguyên dân ba trăm tính hoa đền tiếp viện!”
“Anh bạn, các anh em tôi tói rồi, nhà họ Khương, ông nội Long Ngũ của các người tới rôi!”
Trong tích tắc, lại thêm một âm thanh khác bùng nỏ, khiến sắc mặt của mọi người ” nhà họ Khương thay đổi dữ dội.
Trong nháy mắt, nhóm người do Dương Tiêu đứng đầu đã vượt xa người nhà họ Khương.
“Nhiêu người như vậy? Ở thành phô Trung Nguyên có nhiêu người như vậy. Tại sao trước đây chúng ta không nhận thấy điều gì?”
“Không biết! Mẹ kiếp, tình huống gì vậy?”
Đám con cháu nhà họ Khương hai mặt nhìn nhau, không ngờ lúc này lại có một nhóm người từ thành phô Trung Nguyên xông đến.
Khương Võ chủ nhà họ Khương có vẻ mặt rất xâu xí, ông ta năm mơ ì cũng không bao giờ ngờ tới một sô lượng lớn người ở thành phố Trung Nguyên sẽ xuất hiện vào lúc này.
Không hề. hay. biết, khi Dương Tiêu tuyên chiến với nhà họ Khương, một nhóm gia đình giàu có quyên. thê Di thành phố Trung Nguyên đã âm thầm liên lạc với nhau, quyết định điều quân đến Đề Đô giúp Dương Tiêu.
Khương Khâu Phong liếc nhìn đám người đên từ Trung Nguyên, ông ta cười điên cuông: “Ha ha ha hai! Một lũ chó mèo, một lũ chuột nhát. Tới thì tốt, tới đúng lúc lắm, tôi không ngại xử lý tất cả các người. Tên giác.
Dương Tiêu kia, đây là lai lịch của cậu đây sao? Nếu chỉ có chút lai lịch này, thì cậu chuẩn bị nhắm mắt địi”
“Nhắm mắt? Bảo Dương Tiêu điện hạ nhăm mät? Khương Khâu Phong, ông đánh giá bản thân mình quá cao rồi đây?”
Ngay sau đó, một tiêng măng chửi sắc bén khác vang lên, một ông già đột nhiên xuất hiện, nhìn chăm chăm Khương Khâu Phong với vẻ khinh thường cực độ.
“Lão nô kính chào điện hại” Ông già nhìn thấy Dương Tiêu bèn nói với vẻ cung kính.
Nhìn thấy ông già, Dương Tiêu cười nhẹ: “Ông Lý, chăng phải đã nói rôi Sao, để Lý Minh Hiên dân đội là được rôi, sao ông còn tự làm?”
Người đến không phải ai khác mà chính là Lý Minh Dương chủ nhà họ Lý, nhà quyên thế lớn nhật Đông Hải, đồng thời là cha ruột của Lý Minh Hiên, là người mà năm đó Dương Tiêu đã giúp đỡ.
“Điện hạ gặp khó, lão nô nào có thê ngôi yên, việc thứ nhất làm là nhanh chóng tới tiếp viện. Lần này tôi đã huy động đầy đủ ba nghìn † tinh hoa, tất cả đêu có kỹ năng giỏi một địch mười!”
Lý Minh Dương chủ nhà họ Lý nghiêm nghị nói.