Nữ doanh nhân huyền thoại của tập đoàn trang sức Bạch Thức lại phải lòng Dương Tiêu con rễ vô dụng của ông ta, sao có thể?
Dương Tiêu chỉ biết cười khổ, anh có thể nghe thấy sự oán hận trong giọng nói của Bạch Du Tĩnh, đây là đang cố ý lại chế giễu mình!
Dương Tiêu biết chắc chắn Bạch Dụ Tĩnh rất tức giận vì anh đã che giấu thân phận hại cô ta mát mặt. Chỉ là Dương Tiêu thực sự không nghe ra ý nghĩa trong những lời nói đùa của Bạch Du Tĩnh, cho rằng Bạch Du Tĩnh đã nghĩ quá nhiều.
“Người… người trong lòng?” Chu Thiên Hào sợ hãi suýt nữa đã tè ra quần.
Chẳng trách Bạch Du Tĩnh không ngần ngại tiêu diệt nhà họ Chu, hóa ra thằng nhóc này là người trong lòng Bạch Du Tĩnh.
Sắc mặt Chu Thiên Hào xanh mét, ông ta thật sự không ngờ Dương Tiêu lại có lai lịch lớn như vậy. Thằng nhóc trước mặt ông ta mặc quần áo bình thường, chẳng qua hơi đẹp trai, sao Bạch Du Tĩnh lại phải lòng được?
Sau khi cúp điện thoại, Chu Thiên Hào nhìn Dương Tiêu tràn đầy run rẫy: “Cậu… cậu Dương, người cùng một nhà nhưng vì không biết mà nảy sinh hiểu lầm, tôi có mắt không thấy Thái Sơn xúc phạm cậu, mong cậu giơ cao đánh khẽ, tha cho nhà họ Chu tôi một con đường sống!”
“Vừa nãy tôi đã nhắc nhở ông rồi, tự ông đã đẩy mình xuông vực sâu.” Dương Tiêu không hê nương tay với Chu Thiên Hào.
Vừa rồi Dương Tiêu thật sự không muốn làm lớn chuyện, nhưng thái độ hung hăng và độc đoán của đối phương hoàn toàn khiến Dương Tiêu tức giận. Néu không phải anh kéo Đường Kiến Quốc, có lẽ Đường Kiến Quốc đã thật sự quỳ xuống trước mặt đám người Chu Thiên Hào này.
Trong mắt Chu Thiên Hào hiện lên vẻ khẩn cầu sâu sắc: “Cậu Dương, tôi biết sai rồi, tôi sẽ không bao giờ dám nữa. Mong cậu giơ cao đánh khẽ, cầu xin cậu giơ cao đánh khẽ!”
“Giơ cao đánh khế? Thật nực cười!”
“Chu Thiên Hào, nếu không phải do tôi quen biết Bạch Du Tĩnh, không quyền không thế, phải chăng hiện tại đã quỳ xuống trước mặt ông?”
“Cho nên, bớt tỏ ra như thế này đi, các người phải trả giá cho hành vi ngu ngốc của mình!” Dương Tiêu lạnh lùng nói.
Anh nói đúng, nếu đổi thành một người bình thường, sẽ không biết bị nhóm người Chu Thiên Hào làm nhục như thế nào. Thậm chí, bọn họ sẽ không ngần ngại giết người.
Lời nói của Dương Tiêu không khác gì một đòn giáng vào Chu Thiên Hào, vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng.
Chát!!!
Trong tích tắc, Chu Thiên Hào quay lại tát vào mặt Viên Hàm: “Mẹ kiếp, đều tại đồ đĩ nhà mày, nếu không phải do đô đi nhà mày xúc phạm cậu Dương, thì sẽ có kêt quả như bây giờ sao? Viên Hàm, tôi trù ẻo cả nhà bài”
“Chu Thiên Hào, tên khốn kiếp, ông dám đánh tôi, hung dữ với tôi? Ông có gan thì giết chết cậu ta đi!” Viên Hàm che mặt hét lên.
Nghĩ đến nhà họ Chu muôn đời muôn kiếp không trở lại được, hai mắt Chu Thiên Hào đỏ ngầu nhìn Dương Tiêu: “Cậu Dương, cậu chắc chắn không giơ cao đánh khẽ tha cho tôi một con đường sống sao?”
“Nếu tôi không buông tha thì sao? Chẳng lẽ ông còn muốn giết người?” Dương Tiêu cười đùa.
Chu Thiên Hào đã hoàn toàn nổi điên: “Cậu Dương, tôi sẽ hỏi cậu lần cuối, cậu chắc chắn không giơ cao đánh khẽ sao?”
Lúc này, vẻ mặt của Chu Thiên vô cùng ảm đạm, đám thuộc hạ không ngừng tiến lại gần Dương Tiêu.
Cứ như thể Dương Tiêu không buông tha cho nhà họ Chu, thì hôm nay ông ta cũng sẽ không buông tha cho Dương Tiêu.
“Không tha!” Dương Tiêu lạnh lùng nói.