Chương 457:
Sau khi ngắt điện thoại, ánh mắt Hình Kiến nhìn Dương Tiêu cũng lập tức thay đổi, ông có thể đoán được rằng Dương Tiêu không phải là người bình thường, nhưng không nghĩ đến Cung Danh sau khi nghe thấy tên tuổi của Dương Tiêu, liền lập tức nể mặt!
Không lâu sau, camera được mang đến.
Trong băng video rõ ràng tái hiện lại cảnh khi Châu Thương khi đi ngang Đường Mộc Tuyết, thì Đường Mộc Tuyết đã bị Đường Dĩnh dùng lực xô đầy.
“Không nghĩ đến vậy mà lại do Đường Dĩnh cố ý làm ra, xem ra chúng ta đã hiểu lầm Đường Mộc Tuyết rồi!” sau khi xem xong băng ghi hình, cả đám người ở hiện trường liền lập tức hiểu ra ván đề.
Chân tướng được phơi bày, sắc mặt cùng ánh mắt uy nghiêm của Hình Kiến, không giận mà uy nhìn về phía Đường Dĩnh: “Vị nữ sĩ này, hiện tại có phải cô nên cho tôi một lời giải thích hay không?”
Một cỗ hàn khí ập đến trước mặt, Đường Dĩnh sợ đến mức toàn thân run rẫy, cả khuôn mặt không chút huyết sắc nào, ngồi bệt trên nền đất.
Tiêu rồi, tiêu đời rồi, Đường Dĩnh biết rõ, tiếp theo đây bản thân tuyệt đối tiêu đời rồi!
Đối diện với Hình Kiến, Đường Dĩnh có chỗ nào dám không thừa nhận, giọng nói run rẩy nói: “Xin lỗi, thật xin lỗi, vừa rồi tôi quả thật không có ý, khi tôi đi ngang qua cô ấy, không cần thận trật chân nên mới đụng vào Đường Mộc Tuyết!”
Đường Dĩnh vô cùng rõ ràng, trước mặt Hình Kiến, cô cái gì cũng không phải, nếu như còn dám ngụy biện, e rằng Hình Kiến sẽ không chừa chút mặt mũi nào cho Đường Gia mà cho người bắt cô lại.
Ánh mắt của tất cả khách mời tại hiện trường khi nhìn Đường Dĩnh càng trở nên khinh thường hon.
*Thật không nghĩ đến Đường Dĩnh của Đường Gia lại làm ra chuyện như vậy, vừa rồi tôi đã nói gì chứ, danh tiếng của Đường Mộc Tuyết rất tốt, làm sao có thể xảy ra chuyện đụng người lại không nhận được chứ?”
“Đúng vậy, vừa rồi tôi đã nghỉ ngờ là do Đường Dĩnh gây ra rồi, dù sao khi chuyện đó xảy ra, người đứng phía sau Đường Mộc Tuyết chính là Đường Dĩnh.”
“Đúng vậy! Không ngờ rằng Đường Gia lại có loại người như vậy, nếu như trong gia tộc chúng ta xuất hiện loại người như vậy, trực tiếp trục xuất khỏi gia tộc.”
Sắc mặt cả đám người dòng chính Đường Gia đều đặc biệt khó coi, bọn họ chính là muốn Đường Mộc Tuyết xấu hổ, nhưng ai có thể ngờ được đến cuối cùng lại do Đường Dĩnh tự biên tự diễn.
Tám triệu nhân dân tệ, món trang sức trị giá tám triệu nhân dân tệ, Đường Dĩnh triệt để ngây ngốc rồi.
Trong lòng Đường Dĩnh lúc này không ngừng hét vang, Dương Tiêu, Đường Dĩnh tôi vẫn chưa xong với anh đâu.
Đường Dĩnh thật sự sắp bị bức điên, cô thật sự muốn lấy đao chém chết Dương Tiêu, chuyện tốt của bản thân lại bị tên phế vật Dương Tiêu phá nát.
Sắc mặt Hình Kiến nghiêm trọng, Dương Tiêu chính là ân nhân của Hình Gia, Đường Mộc Tuyết là vợ của Dương Tiêu, vậy tất nhiên cũng là ân nhân của Hình Gia.
Ân nhân bị người khác khinh nhờn, chuyện này quả thật đáng hận!
Đường Hạo làm sao có thể trơ mắt nhìn Đường Dĩnh lâm vào con đường vạn kiếp bắt phục, hắn vội vàng đến trước mặt Đường lão thái thái: “Bà nội, mau nghĩ cách cứu Dĩnh Dĩnh!”
Trong lòng Đường lão thái thái vô cùng hoảng sợ, Hình Gia không phải là gia tộc mà bà có thể đắc tội được.
Đồng thời, trong lòng Đường lão thái thái nào có khác gì Đường Dĩnh, bà hận không thể giết chết Dương Tiêu.