Chương 750:
Nghe thấy con số này, đám người nhà họ Triệu có mặt tại hiện trường không khỏi hít một hơi lạnh.
Như đã biết, hầu hết người nhà họ Triệu đều là những người bình thường, thậm chí bọn họ không dám nghĩ đến mức giá cao ngắt trời một trăm năm mươi vạn.
Nếu nhân sâm rừng trăm năm tuổi này là thật, thậm chí còn tốt hơn cả nhân sâm rừng trăm năm tuổi mà Liễu Giang Hà cát giữ, thì chẳng phải cái này có giá hai ba trăm vạn sao?
“Không phải chứ?” Đám người nhà họ Triệu đều ngắn ra.
Bọn họ thật sự không thể tin được một thằng phế vật như Dương Tiêu lại thực sự lấy ra hai cây sâm rừng trăm tuổi năm vô giá để bồi bổ thân thể cho bà Triệu.
Tuy nhiên, Liễu Giang Hà nổi tiếng tận bên ngoài, là một bác sĩ thiên tài nỗi tiếng lừng lẫy khắp tỉnh Hà Nam, là một chuyên gia cao cấp trong lĩnh vực y tế của Thiên Phủ Chi Quốc, không ai dám nghỉ ngờ, chất vấn những gì Liễu Giang Hà nói.
Do đó, sự thật chỉ có một, đó là hai cây nhân sâm rừng trăm năm tuổi này đều là thật.
Dương Tiêu không nói dối bọn họ, đây quả thực là cây nhân sâm rừng trăm năm tuổi.
Trong phút chốc, trong lòng đám người nhà họ Triệu đều dấy lên sóng gió, bọn họ không thể tin được tất cả những gì trước mắt này.
Đặc biệt là ông Triệu Triệu Thiết Căn, nghĩ đến thái độ khinh thường của mình đối với Dương Tiêu trước đó ông ta đỏ mặt, quá xấu hỗ.
Người ta lấy cây nhân sâm rừng trăm năm tuổi trị giá hàng trăm vạn, muốn bồi bổ cho cơ thể của vợ mình, mình không những khinh thường mà còn ném hai cây nhân sâm rừng trăm năm tuổi này vào thùng rác. Chuyện này thực sự quá đáng.
Nếu không có sự xuất hiện của thần y Liễu Giang Hà, e rằng ông ta còn chưa hay biết gì, hôm nay sẽ bỏ lỡ hai cây nhân sâm rừng trăm năm tuổi.
Đường Mộc Tuyết nghiêm nghị nói: “Dương Tiêu chưa từng nói dối, vừa nãy mọi người hiểu lầm anh ấy!”
Nghe thấy lời nói của Đường Mộc Tuyết, sắc mặt đám người nhà họ Triệu vô cùng khó coi, một thằng ăn bám vợ lại tặng cây nhân sâm rừng trăm năm tuổi trị giá hàng trăm vạn khiến cả nhà họ Triệu đều hoang mang.
“Đây là của Dương tài ba đưa?” Liễu Giang Hà kinh ngạc hỏi.
Trong lòng Liễu Giang Hà, Dương Tiêu mới thực sự là bác Sĩ tài ba, ở trước mặt Dương Tiêu ông ấy chẳng là gì cả.
Đường Mộc Tuyết gật đầu: “Thần y Liễu, đây là do Dương Tiêu đưa, nhưng bị bọn họ coi như củ cải!”
“Vớ vẫn! Dương tài ba đích thân đưa sao có thể là giả?”
Liễu Giang Hà tức giận hét lên.
Những người khác không biết thực lực của Dương Tiêu, nhưng Liễu Giang Hà thì biết tất cả.
Với thủ đoạn của Dương Tiêu, không cần phải đưa đồ giả.
Lúc này Liễu Giang Hà cảm thấy không có ấn tượng tốt với đám người hợm hĩnh nhà họ Triệu.
Tuy nhiên ông ấy được Dương Tiêu mời đến, bà ngoại của Đường Mộc Tuyết nằm ở bên trong, tự nhiên Liễu Giang Hà cũng không muốn nói nhiều về việc nhà của người khác.
Lúc này, vẻ mặt khó coi nhất chính là Triệu Văn Triết.
Anh ta không ngần ngại mua hai cây nhân sâm núi hai vạn, sẵn sàng khoe khoang trước mặt nhà họ Triệu, nhưng không ngờ cuối cùng ánh đèn sân khấu lại bị Dương Tiêu giật lấy.
Không so sánh thì sẽ không có đau thương, nghĩ đến việc mình cầm nhân sâm núi hai vạn chế nhạo nhân sâm rừng trăm năm tuổi của Dương Tiêu là giả, Triệu Văn Triết như hứng chịu mười nghìn điểm sát thương.
Mẹ nó, thật sự quá xấu hổ.