Chương 1891:
“Khương Khâu Phong, khi còn trẻ chúng bi đã từng đầu với nhau nhiều lần, nhưng chưa bao giờ phân thắng bại. Bây giờ chủ nhà chúng tôi chêt trong tay nhà họ Khương các người, xem ra giữa chúng ta vẫn phải có một người thăng. Đêm nay, đối thủ của ông là tôi!” Trịnh Thu khóa chặt Khương Khâu Phong lạnh lùng nói.
Khương Khâu Phong khit mũi: “Hừ!
Ông già dân thường! Ông tới cứu trợ sao? Đáng tiệc, ông cho răng quân lấy tôi thì có thể bảo vệ tên nhóc này?
Vậy thì ông coi thường nhà họ Khương chúng tôi quá rồi. Võ nhỉ, còn chân chừ cái gì nữa?”
“Vốn dĩ không định làm quá lên, nhưng nêu đã như vậy thì ra đi”
Khương Võ chủ nhà họ Khương cười dữ tọn.
Cạch cạch cạch!
Dút lời, mây cánh cửa phòng bao trong khách sạn Thiên Phủ mở ra, những bóng người lạnh thấu xương bước ra.
Đây là một loạt tử sĩ khác của nhà họ Khương, những tử sĩ lần này khác với những tử sĩ trước đó, họ đều trang bị súng Thompson.
Hàng trăm khầu súng Thompson loé sáng, lập tức làm giảm nhiệt độ của toàn bộ hiện trường xuống không độ.
“Đậu xanh rau má! Thompson? Nhiều Thompson như vậy?” Nhìn thây cảnh này, trong lòng những người đên chúc mừng sinh nhật bỗng chốc nồi sóng.
Nhiều vũ khí như thế, đừng nói là Thánh Võ châu Á, cho dù l thần linh đến sợ là cũng phải nuốt hận tại chỗ nhỉ?
Đừng quên, trên thê giới này không có phép thuật, không có tranh hon thua, không có người mạnh cổ đại, con người chỉ có thể phá bỏ giới hạn của chính mình, không ngừng vượt qua chúng.
Thấy người nhà họ Khương đã chuẩn bị từ trước, Trân Khải hỏi: “Đội trưởng, nguy hiểm rồi. Anh nói bọn họ đồng loạt nỗ súng, với khoảng cách gân, như này chúng ta sẽ bị bắn thủng khắp người không?”
“Không thử thì làm sao biết được?”
Vẻ mặt Dương Tiêu không gợn sóng thấp giọng nói.
Tràn Khải thấp giọng nói: “Điên rồi!
Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé cả nhà! Mong cả nhà tải app đọc nhé! Đội trưởng, anh thật sự điên rồi!
Thử? Thử cái vẹo ý! Lát nữa nỗ súng thì xông vào đám đồng, tôi không tin bọn họ dám ra tay với khách mùi.
Thê giới bên ngoài xinh đẹp đặc sắc như thê, có rât nhiêu người đẹp đang chờ tôi cưng chiều, tôi không muốn chết trẻ!”
“Khương Khâu Phong, ông đúng là chú ý cân thận!” Trịnh Thu cười lạnh.
Bên kia chuẩn bị tốt như vậy, hoàn toàn năm ngoài sức tưởng tượng của Trịnh Thu.
Dù ông là Thánh Võ châu Á thế hệ trước, đối mặt với nhiều Thompson như thế ông cũng không dám manh động, một khi manh động bộ xương già của ông cũng sẽ mắc vào.
Vẻ mặt của Dương Tiêu cũng ngưng trọng, hiện trường lại mất kiểm soát.
Gừng càng già càng cay, Khương Khâu Phong này quả thực không phải người đơn giản.
“Không thử thì làm sao biết được?”