CHƯƠNG 18
Vừa dút lời, khuôn mặt Đường Mộc Tuyết trở nên đỏ ửng khác thường, là một người con gái, cô cũng có sự rụt rè của bản thân.
Cũng hiểu rõ câu nói này của mình có ẩn ý gì.
Mặc dù trên thương trường cô là một nữ cường nhân, nhưng nội tâm cực kỳ bảo thủ, đôi mi dài cong vút khẽ chớp, lúc này hô hấp có chút gấp gáp.
Ngay khi Đường Mộc Tuyết cho rằng một màn thần thánh sẽ diễn ra, nhưng Dương Tiêu lúc này đang nằm dưới sàn nhà từ tốn nói: “Không sao! Sàn nhà mát mẻ, Mộc Tuyết em nghỉ ngơi sớm đi!”
Câu nói vừa rồi của Đường Mộc Tuyết, đã khiến cho Dương Tiêu vô cùng hoảng sợ.
Năm năm nay, thái độ Đường Mộc Tuyết đối với hắn luôn lạnh nhạt cực kỳ, như thế nào lại đồng ý cho hắn lên giường ngủ chứ?
Có bẫy; bên trong chắc chắn có vấn đề; có khi đây chính là thử thách mà Đường Mộc Tuyết muốn khảo nghiệm định lực của hắn.
Chút trò vặt vãnh này hắn vừa liếc mắt liền có thể nhận ra; muốn hắn mắc bẫy sao, không có khả năng đâu. Dương Tiêu âm thầm suy nghĩ.
Sàn nhà mát mẻ?
Đường Mộc Tuyết vừa nghe thấy câu trả lời của Dương Tiêu Ề thì thân thể mềm mại liền trở nên cứng ngắc, cô mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt; câu trả lời của Dương Tiêu hoàn toàn không nằm trong dự tính của cô.
Giây kế tiếp, Đường Mộc Tuyết tức giận cầm chiếc gói ngủ bên cạnh ném vào người Dương Tiêu, bực tức nói: “Anh; ra ngoài ngủ!”
“Ò ð!” Dương Tiêu làm sao dám chậm trễ, lập tức ôm lấy gối ngủ Đương Mộc Tuyết vừa ném cho hắn, sau đó đi ra ngoài phòng khách ngủ trên sofa.
Khi hắn đặt lưng lên trên ghế sofa, cảm giác vô cùng buồn bực; chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao đang yên ổn lại tức giận?
Không lẽ bà dì của Đường Mộc Tuyết đến? Chắc chắn là như vậy, dù sao phụ nữ mỗi tháng cũng có vài ngày khó chịu, luôn nóng giận vô cớ.
Mắt thấy Dương Tiêu ra ngoài phòng khách ngủ, Đường Mộc Tuyết tức giận không thôi: “Tên đầu gỗ này rốt cuộc trong đầu anh ta chứa thứ gì?”
Đường Mộc Tuyết thật sự vô cùng tức giận; bản thân đã đưa ra ám hiệu rõ ràng đến như vậy, không lẽ tên tên ngốc đó vẫn không hiểu sao? Không lẽ cô phải nói rõ ràng hơn nữa sao?
Ngày hôm saul Khi trời vừa tờ mò sáng, một âm thanh vô cùng coi thường vang lên: “Dương Tiêu tên phế vật này có phải lại đắc tội với chị tôi không? Chị tôi sao lại số khổ như vậy, gã cho một tên phế vật!”
ì Khi Dương Tiêu mở mắt ra chỉ thấy một thiếu nữ xinh đẹp nhưng lạnh lùng đang nhìn hắn một cách căm tức.
Thiếu nữ xinh đẹp lạnh lùng ấy một chiếc áo croptop ngắn màu đen hở eo, thân dưới là một chiếc quần jean ngắn bó sát, nước da trắng như pha lê trong nắng mai, chân mang một đôi giày chạy bộ màu trắng thời trang.
Đường Đường, em gái ruột của Đường Mộc Tuyết cũng là em vợ của Dương Tiêu, hiện nay là sinh viên đại học năm nhát.
Từ khi Dương Tiêu vào ở rễ Đường Gia, Đường Đường từ trước đến này chưa bao giờ nhìn trực diện Dương Tiêu.
“Đường Đường tỉnh dậy rồi sao?” Tiếp đó, một người phụ nữ trung niên khoác áo ngủ từ trong phòng bước ra.
Nhìn thấy Dương Tiêu chỉ vừa mới tỉnh dậy, bà tức giận nói: “Ngủ, ngủ, ngủ; suốt ngày chỉ biết ngủ; cho dù là heo thì cũng biết đúng giờ thức dậy; còn không nhanh chóng đứng lên đi nấu cơml”
Người phụ nữ trung niên đó tên là Triệu Cầm, một phụ nữ thất nghiệp, sở thích chơi bài nhưng lại thường xuyên thua cuộc.
“Biết rồi, con lập tức đi nấu cơm!” Dương Tiêu không chậm trễ giây phút nào, lập tức bước vào nhà bếp nấu cháo.
Nhìn theo bóng lưng của Dương Tiêu, Đường Đường căm tức nói: “Thật đau lòng cho chị hai, dựa vào năng lực của chị muốn tìm loại đàn ông nào mà không có? Thứ hai tuần sau chính là sinh nhật của chị ấy, đến lúc đó thế nào chị ấy cũng sẽ bị một đám người nịnh hót ở Đường Gia chê cười!”
“Hày, nếu như không phải Đường lão thái bà vì mặt mũi thể diện của Đường Gia, mẹ sớm đã cho chị con ly hôn với tên vô dụng ấy rồi!” Triệu Cầm lạnh lùng nói.
“Cũng không biết đời trước nhà chúng ta đã tạo nghiệp gì, khiến cho Mộc Tuyết phải gặp phải tên đàn ông vô dụng này!”
lúc này từ trong phòng ngủ một người đàn ông ngồi trên xe lăn từ từ xuất hiện.
Người đàn ông này tên Đường Kiến Quốc, là ba vợ của Dương Tiêu, Đường Kiến Quốc từ nhỏ tập võ, nhưng hai năm trước xảy ra tai nạn xe cộ, hiện tại hai chân tàn phế.
Trước đây có một khoảng thời gian, Đường Đường, Đường Kiến Quốc và Triệu Cầm ba người vô cùng khinh bỉ khi nhìn thấy Dương Tiêu, giống như Dương Tiêu chính là tên sao chổi chuyên mang đến xui xẻo cho gia đình bọn họ.
Đặc biệt Đường Kiến Quốc và Triệu Cầm hai người đặc biệt căm ghét Dương Tiêu, phế vật cũng bỏ đi; năm năm nay một chút động tĩnh cũng không có; nếu như Dương Tiêu sinh cho bọn họ một đứa cháu ngoại thì chuyện này cũng có thể cho qua, những năm năm nay Dương Tiêu đến một đứa cháu cũng không sinh được cho bọn họ ẫm bồng.
Dương Tiêu cười khổ, không phải hắn không muốn sinh mà là Đường Mộc Tuyết căn bản không cho hắn chạm vào, ngày ngày đều ngủ dưới sàn nhà; dù cho hắn muốn sinh em bé thì điều kiện cũng không cho phép.
Ngôi nhà bọn họ đang sống hiện tại nằm trong một tiểu khu kiểu cũ nằm phía Đông thành phố Trung Nguyên, một căn nhà ba phòng ngủ 1 nhà bếp, năm người cùng sinh hoạt dưới một mái nhà.
Hai năm nay tình hình trong nước không có khởi sắc, Đường Kiến Quốc là một người tàn tật, Triệu Cầm thì thích đánh bài, thua rất nhiều tiền; nhiều năm nay tiền lương hàng tháng của Đường Mộc Tuyết chính là dùng để trả nợ bài bạc của mẹ mình.
Gia cảnh trong nhà trước giờ cũng không khá giả gì, sau đó lại thêm Dương Tiêu đến ở rễ, cho nên Đường Kiến Quốc cùng những người khác mới cho rằng sự xui xẻo mà bọn họ gặp phải chính là do Dương Tiêu mang đến.
Bữa sáng vừa làm xong thì Đường Mộc Tuyết cũng từ bên ngoài chạy bộ trở về; Dương Tiêu nấu cháo và hai món đơn giản; năm người bọn họ bắt đầu dùng bữa.
Trên bàn ăn, Đường Đường nhìn Dương Tiêu nói: “Phế vật, tôi hỏi anh, ngày mười lăm này chính là sinh nhật của chị tôi, anh đã chuẩn bị quà gì cho chị ấy chưa? Anh có biết bao năm nay chị tôi đều bị đám người Đường Gia cười nhạo không?”
“Chuẩn bị rồi!” Dương Tiêu trực tiếp nói.
Đường Đường kinh ngạc: “Thật hay giả vậy? Anh đã chuẩn bị món gì gì vậy? Không phải là tùy tiện mua món đồ bên vỉa hè chứ?”
Nhắc đến chuyện này, Đường Mộc Tuyết cũng có chút hứng : thú, đặc biệt khi nghe Dương Tiêu nói hắn đã chuẩn bị quà, cô vô cùng tò mò hắn đã vì cô chuẩn bị một món quà như thế nào?
Không sail Cũng vì Dương Tiêu trong năm năm này, dù cho sinh nhật của cô hay lễ kỉ niệm kết hôn của hai người, cô đều trở thành trò cười trong mắt người khác.
“Tạm thời giữ bí mật!” Dương Tiêu không muốn tiết lộ quá sớm niềm vui bắt ngờ mà bản thân đã cất công chuẩn bị.
Nếu nói trước, thì bắt ngờ không còn gì thú vị nữa!
Triệu Cầm khinh bỉ nói: “Tên phế vật này thì có thể chuẩn bị món quà gì chứ? Tiền bảo hiểm xã hội một ngàn tám mỗi tháng cũng là Mộc Tuyết khó khăn lắm mới giành về được cho hắn, mỗi tháng tiền thuốc lá, tiền bảo hiểm thì còn dư lại được mấy đồng? Tiền mua thức ăn trong nhà có lần nào không phải là tôi trả?”
Nghe câu nói này của Triệu Cầm, khuôn mặt xinh đẹp của Đường Mộc Tuyết hiện lên chút thất vọng, mẹ nói không sai, Dương Tiêu căn bản không có tiền, những lời vừa nãy có lẽ cũng chỉ để qua mặt ba mẹ và em gái thôi!
*Đồ vô dụng!” Đường Đường tức giận nói.
Đường Kiến Quốc suốt bữa ăn mặt lạnh lùng, nếu không phải vì thể diện của Đường Gia, ông thật sự muốn Đường Mộc Tuyết ly hôn cũng tên vô dụng này.
Dương Tiêu cũng không giải thích gì thêm, cứ đợi ngày mười lăm sắp tới. những gì bản thân chuẩn bị đều sẽ được tiết lội Sau khi dùng bữa xong Dương Tiêu dùng tốc độ nhanh nhất để rửa chén, sau đó ngồi lên chiếc xe điện cũ kĩ chở Đường Mộc Tuyết đến công ty.
Khi vừa bước đến công ty, Đường Dĩnh mặc một bộ trang phục công sở màu đen khi nhìn thấy Đường Mộc Tuyết liền châm chọc: “Yo, mua túi xách mới sao? Vậy mà lại là nhãn hiệu Hermès; Đường Mộc Tuyết, đây chắc không phải là hàng fake đó chứ!”
“Chắc chắn là hàng fake! Một chiếc túi xách của Hermès giá trị ít nhất cũng phải mấy chục ngàn, Đường Mộc Tuyết làm sao có thể mua được!” lúc này không ít người châm chọc, cười đùa.
Bị người khác châm chọc, thân thể mềm mại của Đường Mộc Tuyết run rẫy, đây rõ ràng là món quà đầu tiên Dương Tiêu tặng cho cô, hơn nữa cô đã tận mắt chứng kiến, như thế nào lại là hàng fake đượ!
c “Đường Dĩnh cô đừng ăn nói bậy bạ!” Đường Mộc Tuyết lạnh lùng cảnh cáo.
Đường Dĩnh như tình cờ giơ chiếc túi trong tay lên: “Ăn nói bậy bạ? Đường Mộc Tuyết cô tốt nhất nhìn cho kỹ, chiếc túi trong tay tôi mới là sản phẩm của nhãn hiệu Hermès; cô xách một chiếc túi giả cũng chỉ có thể lừa được những người bình thường khác, nhưng muốn qua mặt tôi thì không dễ đâu!”
“Đúng vậy, xài hàng fake có gì phải ra vẻ chứ!” Một đám người dòng chính Đường Gia liên tục chế giễu.
Đường Mộc Tuyết tức giận đến mức nắm chặt cả hai tay, chiếc túi trong tay cô rõ ràng là hàng thật, không thể nào là hàng giả được.
Tam nhân thành hỗ (ý chỉ ba người nói có cọp, thiên hạ cũng tin có cọp thật); người Đường Gia trước giờ đều đứng về phía Đường Dĩnh, Đường Mộc Tuyết hiện tại chỉ có thể nhẫn nhịn con tức giận này.
Ngay khi Đường Mộc Tuyết đang chịu đựng muôn lời sỉ nhục, Dương Tiêu đứng bên cạnh cô liền chế giễu: “Giả sao? Ai nói chiếc túi này là giả? Ngược lại Đường Dĩnh cô mang chiếc túi hàng fake loại A ấy ra để ra vẻ ưu việt, lừa ai chứ?”