CHƯƠNG 217
Đường Kiến Quốc sắc mặt trầm trọng nhìn Đường Mộc Tuyết hỏi han: “Con gái, có phải tên Dương Tiêu thú tính nỗi lên, làm chuyện có lỗi với con hay không? Nếu như hắn dám cưỡng ép con, cho dù phải thí cái mạng già này thì ông già này cũng sẽ giúp con đòi lại công đạo!”
Mặc dù hai vợ chồng Đường Kiến Quốc cùng Triều Cầm ngang ngược vô lý lại ham hư vinh, nhưng hai người bọn họ đối với hai người con gái ruột của mình lại được xem như đã làm hết trách nhiệm của mình.
Dù cho trên phương diện tiền bạc không thể làm bát cứ điều gì, nhưng chỉ cần nếu có bất kỳ ai dám ức hiếp hai đứa con gái bảo bối của họ, bọn họ thật sự có thể liều cả mạng già này.
Đường Kiến Quốc cùng Triệu Cầm hai người đều biết rằng, mặc dù năm năm nay Dương Tiêu cùng Đường Mộc Tuyết luôn ngủ chung một căn phòng nhưng chưa từng xảy ra chuyện vợ chồng.
Nếu như Dương Tiêu thật sự dám to gan cưỡng ép Đường Mộc Tuyết, hai kẻ già cả bọn họ nhất định xông xuống dưới xé xác Dương Tiêu thành tám khúc.
“Không sao, ba mẹ, con không sao cả. Chỉ là cảm thấy hơi mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi một chút!” khuôn mặt Đường Mộc Tuyết trắng nhọt, vô cùng tiều tụy bước về phía phòng ngủ.
Ngay giây phút này, trong lòng Đường Mộc Tuyết không chút tư vị nào, cô lại không có cách nào nói với Đường Kiến Quốc cùng Triệu Cầm rằng Dương Tiêu ở bên ngoài đã có người phụ nữ khác.
“Chuyện…chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” nhìn theo bóng lưng Đường Mộc Tuyết lủi thủi quay về phòng của mình, Đường Kiến Quốc kỳ quái nhìn sang Triệu Cầm.
Triệu Cầm lúc này cũng không còn bao nhiêu hơi sức, trợn mắt nhìn ông ta: “Ông hỏi tôi, vậy tôi đi hỏi ai được đây? Chắc chắn là do tên vô dụng Dương Tiêu ức hiếp Mộc Tuyết nhà chúng ta rồi!”
“Dương Tiêu tên phế vật này, dám ức hiếp Mộc Tuyết nhà chúng ta, tốt nhất đừng để tôi bắt được hắn, nếu không đừng trách tôi lột da hắn ra!” Đường Kiến Quốc tức giận lẫm bẩm nói.
Trong mắt hai người bọn họ, nhất định là do Dương Tiêu ức hiếp Đường Mộc Tuyết, hơn nữa chính là ức hiếp vô cùng quá đáng.
Sau khi trở về phòng ngủ, Đường Mộc Tuyết không ngừng nghẹn ngào khóc, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập tơ máu.
Vốn dĩ không đặt nặng chuyện này trong tim, nhưng Đường Mộc Tuyết càng suy nghĩ càng cảm thấy không đúng.
Sự thay đổi đột ngột trong những ngày gần đây của Dương Tiêu, việc cô ra ám thị đối với việc vợ chồng với hắn, còn có việc Dương Tiêu che dấu thân phận thật của mình, khiến cho một Đường Mộc Tuyết trước nay luôn nhạy cảm cảm thấy bắt an, gần như sụp đỗ.
Năm năm này, trách nhiệm nặng nề to lớn gần như đều đè nặng lên thân thể cô, khó khăn lắm mới có thể tìm thấy một tia sáng trên người Dương Tiêu.
Đường Mộc Tuyết cảm thấy bản thân cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng không nghĩ đến vào chính thời điểm này Dương Tiêu vậy mà lại cùng người phụ nữ khác ở bên ngoài giở trò mờ ám.
Đây cũng là việc Đường Mộc Tuyết không cách nào chấp nhận được. Cộng thêm những ngày gần đây lại là thời kỳ đặc biệt của cô; chỉ cần vừa suy nghĩ, tư duy liền suy nghĩ theo hướng tiêu cực.
“Dương Tiêu, anh tại sao lại đối xử với em như vậy?” Đường Mộc Tuyết cầm lên bình Nhị Oa Đầu uống lấy uống đề.
Cô bình thường căn bản không ưa thích uống rượu, hương vị cay nồng của Nhị Oa Đầu khiến cho Đường Mộc Tuyết hung hăng ho một phen.
Mặc dù như vậy, nhưng Đường Mộc Tuyết vẫn từng ngụm chuốc say bản thân, bất giác đã uống hơn nửa cân rượu.
Đường Mộc Tuyết lúc này chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng nặng nè, tinh thần hốt hoảng ngắn ngơ nằm trên giường.
Thời gian dần dần đến thời khắc nửa đêm.
Trong công viên cũ nát, Dương Tiêu nằm trên băng ghế cũ, chuẩn bị ở nơi này miễn cưỡng trải qua một đêm.
Bùm!
Ngay giây phút Dương Tiêu chuẩn bị khép mắt, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên khắp trời.
Mi mắt Dương Tiêu khẽ động, ngồi bật dậy, chỉ nhìn thấy từ phương hướng ngôi nhà xuất hiện từng ánh lửa chói mắt.
Bùm Bùm Bùm!
Sau đó liên tiếp từng tiếng nỗ chói tai vang lên, giống như tiếng sắm vang lên giữa đêm đen.
Mắt nhìn thấy căn chung cư cũ nát trước mắt đột nhiên bị bao phủ bởi ngọn lửa, Dương Tiêu chỉ cần liếc mắt liền nhìn thấy tòa nhà cũ nát đang bốc cháy chính là nhà của bọn họ.
Đường Mộc Tuyết xảy ra chuyện rồi, đây chính là trực giác đầu tiên của Dương Tiêu.
Giây kế tiếp, Dương Tiên thân thủ nhanh nhẹn, điên cuồng chạy trở về. Nhìn khắp trời đầy hoa lửa, tinh thần hắn căng thẳng cực độ, trong lòng không ngừng cầu nguyện.
Mộc Tuyết, em ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện!