Chương 506:
“Bằng Bằng, cháu nói gì vậy? Dì của cháu biết mọi người sẽ đến, bà ấy đã không ngủ ngon sau cơn phấn khích đêm qua!” Đường Kiến Quốc làm giảm bầu không khí.
Triệu Cầm vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, dì vui vẻ, thất thần rồi, chẳng may làm vỡ, vỡ rất tốt, vỡ rất tốt!”
Triệu Cầm nhẫn nhịn cơn lửa giận trong lòng, vì thể diện, cái gì cũng là vì thể diện.
Hôm nay vì thể diện, tôi Triệu Cầm sẽ nhịn.
Nhìn thấy cảnh này, Triệu Cầm có thể chịu đựng được, nhưng Dương Tiêu lại không thể bình tĩnh được.
“Hai tách trà này do nghệ nhân bậc thầy Master Del người Ý làm ra. Giá thị trường là 50 vạn, hai cái cộng lại lên đến 100 vạn, hơn nữa nó còn có giá trị vô giá. Nếu làm vỡ chúng, thì không thể mua chúng tiếp nữa!” Dương Tiêu thấp giọng nói.
Cái gì! Hai cái cộng lại 100 vạn?
Nghe đến đây, cả ba người trong gia đình Tôn Bằng đều thay đổi sắc mặt, bọn họ không ngờ hai tách trà lại đắt đến vậy.
100 vạn đủ để bọn họ mua hai căn nhà ở thị trần tuyến 18.
Triệu Liên khinh thường liếc nhìn Dương Tiêu nói: “Tôi và chị đang nói chuyện, ai mượn đồ phế vật mày xen vào, mày biết cái gì gọi là trên dưới không?”
“Đúng vậy, dì, cần phải dọn dẹp thằng phé vật này rồi phải không?” Tôn Bằng tức giận nói.
Bọn họ làm vỡ hai tách trà thì làm sao? 100 vạn thì như thế nào?
Vừa rồi không nghe Triệu Cầm nói sao? Cái bàn trà trăm vạn này còn chuẩn bị vứt đi để lấy cái mới, 100 vạn này không là gì đối với đám người Triệu Cầm!
Triệu Cầm lập tức khiển trách: “Dương Tiêu, mày là cái thá gì mà lên tiếng. Ai mượn mày xen vào? Chỗ này có chỗ cho mày xen vào à? Tao nói cho mày biết, khi Mộc Tuyết quay về tao sẽ bảo con bé ly hôn với mày ngay lập tức, nhìn thấy mày như nhìn thấy một con ruồi kinh tởm.”
“Cút về phòng cho tao, không biết gì lại làm mắt mặt!”
Đường Kiến Quốc cũng hung hăng khiển trách.
Dương Tiêu không nói nên lời, bọn họ đã hoàn toàn bị đánh bại bởi sự vô liêm sỉ của Triệu Cầm và Đường Kiến Quốc.
Cái nhà này xứng đáng là người một nhà, tất cả đều ham mê phù phiêm không ngừng so sánh, nhìn Triệu Cầm và Đường Kiến Quốc giả bộ ở đây, Dương Tiêu thật sự không nói nên lời.
Vì tách trà bị vỡ, không còn cách nào nữa, Dương Tiêu không muốn tự tìm nhàm chán, bước về phòng.
“Vênh váo cái gì mà vênh váo, chỉ là cái đồ phế vật ăn bám nhà vợ mà thôi!” Tôn Phú Quý khinh thường nói.
Dương Tiêu không trở về phòng, anh đến trước cửa phòng, khóa cửa phòng, cầm chìa khóa đi ra khỏi biệt thự.
Mặt trước xe Maserati bị va quệt cần đến cửa hàng 4s sửa lại, cửa phòng phải đóng lại, néu không thì không biết gia đình ba người như ăn cướp này sẽ làm nên con thiêu thân nào.
Căn phòng thuộc về anh và Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu nhìn gia đình ba người họ đã chán ghét, huống chỉ là ba người này vào trong đó.
Đường Kiến Quốc chế nhạo nói: “Tôi đã trướng mắt cái thằng phé vật này từ lâu rồi. Nếu không phải mặt mũi của bà cụ nhà họ Đường thì tôi đã sớm để nó ly hôn với Mộc Tuyết. Đồ phế vật này chỉ biết làm xấu mặt gia đình chúng ta, lãnh phí tuổi trẻ thanh xuân của Mộc Tuyết.”
Mọi người nhìn chằm chằm vào Dương Tiêu đang rời đi, đều chế nhạo, đều khinh thường Dương Tiêu đến cực điểm.
Sau khi nếm trà, Triệu Cầm hăng hái nói: “Đến đây, mọi người đi chọn phòng, ở cùng anh chị hai ngày này, cảm nhận không khí ở chỗ anh chị!”
“Thế thì quá tốt rồi!” Cả ba người nhà Triệu Liên đều phấn khích.
Bọn họ đã muốn chọn một căn phòng để tận hưởng cuộc sống của người có tiền từ lâu rồi.