Chương 1647:
Vào đến phòng của Joseph, Joseph run rây nói: “Điện hạ, những năm qua người vân khoẻ chứ?”
“Tôi rất khoẻ!” Dương Tiêu đáp.
Nhìn thấy đồ lót trên bàn, Dương Tiêu nhìn Joseph xúc động nói: “Lão do, vất vả cho ông rồi!”
“Điện hạ, đây là những gì tôi nên làm!” Nghe đến đây, .Joseph rơi nước mắt.
Dương Tiêu đã im lặng trong năm năm, Joseph đã đợi Dương Tiêu suốt năm năm. Năm năm qua, Dương Tiêu đã trưởng thành rất nhiều, mà ông cũng già đi rất nhiều.
Dương Tiêu thôn thức trong lòng, năm tháng thật sự là không tha một ai, năm năm trôi qua trong nháy mắt, Joseph đã bạc đâu.
Hồi tưởng kỷ niệm với doseph một lúc, màn đêm dân buông xuống.
Trước khi đi, Dương Tiêu giao Tô Thiên Lung cho .Joseph, có Joseph ở đó, Tô Thiên Lung muôn có quân áo đẹp như nào cũng được.
Xét cho cùng, Joseph là thợ may số một thế giới, tên tuôi của ông không bị lần át.
Trong màn đệm, Dương Tiêu lái Maserati đi về phía vịnh Thanh Long.
Tiếp theo, anh có nhiều việc quan trọng hơn phải làm.
Giờ phút này, cảnh vật hai bên đường hóa thành hư ảo, hai mắt Dương Tiêu rực lửa, một loại, hơi thở ngột ngạt trong người chuẩn bị phóng ra ngoài như núi lửa.
Phùng Tứ, bây giờ ông đã chuẩn bị hậu sự cho mình xong chưa?
Dám ra tay bắn tỉa Lý Thần Chiến, Phùng Tứ này đúng là ăn gan hùm mật gâu.
Ngay cả người của Dương Tiêu cũng dám khiêu khích, lại còn thốt ra những lời lẽ ngông cuông hẹn chiến, Dương Tiêu thật muôn xem rốt cuộc cái gì đã khiến Phùng Tứ không kiêng nễ như Vậy.
Cùng lúc đó, khu vực vịnh Thanh Long dày đặc bóng người, trong tầm mắt có ít nhất hai ba trăm người.
Những người này hầu như đều là thuộc hạ ưu tú của Phùng Tứ, đề giết Dương Tiêu lần này Phùng Tứ đã dốc toàn lực.
Thậm chí còn bồ trí tay. bắn tỉa trong tối từ rất sớm, có thể nỗ tung đâu Dương Tiêu bắt cứ lúc nào.
Xetl Đúng lúc này, một bóng đen xuất hiện, thông trị trên cao, một tay súng bắn tỉa đã nhắm vào bọn Phùng Tứ.
Người này không phải ai khác mà chính là Long Ngũ mà Dương Tiêu đã bế trí từ sớm. Nhiệm vụ chính của Long Ngũ đêm nay không phải tham chiến, mà là đề phòng có kẻ ra tay trong bóng tối.
Phùng Tứ mặc đồ đen, tay cầm một thanh đao Đường sắc bén, như một con dã thú trong đêm, sẵn sàng tung đòn chí mạng bât cứ lúc nào.
Nhìn đồng hồ, Phùng Tứ nhíu mày.
nói: “Đã giờ này rôi, sao tên rác rưởi Dương Tiêu còn chưa tới? Chẳng lẽ tên rác rưởi Dương Tiêu này chạy mắt rồi?”
“Không cân lo lăng, cho dù tên Dương Tiêu này trồn đến cùng trời cuôi đât, tôi cũng sẽ tìm được anh tai”
Thanh niên áo trăng cười xâu xa.
Phùng Tứ gật đầu nói: “Có cậu nói lời này, thuộc hạ yên tâm!”
Người thanh niên áo trắng tên là Võ Thu Hoằng, là cao thủ số một trong sáu tỉnh Đông Hải. Kiếm pháp xuất thần nhập hóa, được người đời gọi là mệnh quân tử.
Phùng Tứ có kỹ năng sử dụng đao Đường phi thường, nhưng đứng trước mặt Võ Thu Hoàng lại không chịu nổi một đòn.