Chương 1644:
Do dự một lúc, Joseph mắt kiên nhẫn nhắc máy: “Có việc gì mà phải gọi tới trong lúc tôi làm việc hả?”
‘Xin lôi bậc thây Joseph, bên ngoài khách sạn có người tự xưng là con trai của đạo diễn giành huy Chương vàng ở Thiên Phủ Chỉ Quốc đến thắm người!” Vệ sĩ trưởng cung kính nói.
doseph càng kinh ngạc: “Cái gì? Đạo diễn giành huy Chương vàng ở “Thiên Phủ Chi Quốc? Không quen biết, bảo cậu ta cút đi!”
Hết cách, doseph đã tiếp xúc với quá nhiều người. Mặc dù Vương Sách bô của Vương Tỉnh nỗi tiếng ở trong nước, nhưng .Joseph chỉ biết Vương Sách trông như thê nào, ngay cả tên của Vương Sách ông cũng không nhớ chứ chưa nói đên Vương Tỉnh.
Nghĩ đến mình bị gián đoạn trong quá trình làm, Joseph rât khó chịu.
“Thế nào? Có phải bậc thầy .Joseph muốn gặp tôi đúng không?” Vương Tỉnh vội vàng bước lên phía trước hỏi.
Vẻ mặt anh ta tràn đầy đắc ý, đặc biệt còn ném cho Dương Tiêu cải nhìn khinh thường, như thể mình đã thắng trận.
Vệ sĩ trưởng kỳ quái nhìn Vương Tỉnh: “Bậc thầy Joseph bảo anh cút ra ngoài!”
Cái gì! Cút?
Vừa dứt lời. Vương Tỉnh như bị trúng một triệu điểm sát thương, anh ta uât ức suýt nôn ra máu.
Khanh khách!
Tô Thiên Lung nghe vậy, gương mặt xinh đẹp cười run lên: “Vương Tinh, cho anh đắc ý, nghe thây rồi chứ?
Bậc thầy Joseph bảo anh cút ra ngoài, anh còn biết xáu hỗ không?”
“Chậc! Vừa nãy tôi đã nói rồi, lão già này có tính cách rất kỳ quái.” Dương Tiều chế nhạo.
Nếu không nhờ tính cách kỳ lạ của Joseph, ông ây đã không đác tội nhiêu người như vậy, năm năm trước vợ con ông đã không bị giết.
Thật không may, năm năm sau, tính cách của .Joseph này vẫn không thay đổi tý nào.
Nhìn thấy Dương Tiêu tràn đầy giế cọt, vẻ mặt Vương Tỉnh lạnh đi: “Dương Tiêu, anh cười cái gì? Làm như bậc thây doseph sẽ gặp anh ý!”
“Lão già này sẽ không gặp người khác, nhưng chỉ gặp mình tôi, tôi là ngoại lệ!” Dương Tiêu lại nhắc nhở.
Vương Tinh khinh thường nói: “Anh là ngoại lệ? Thôi, tiệp tục thôi đi!”
Anh ta cực kỳ khinh thường Dương Tiêu, như thê mỗi câu nói của Dương Tiêu không có câu nào là thật, ngoại trừ cố tỏ ra huyền bí trước mặt Tô Thiên Lung.
“Không tin? Nếu không tin thì chống mắt lên mà nhìn!” Dương Tiêu lây điện thoại di động ra bắm một dãy só.
Nhìn thấy lại có một cuộc gọi khác, bậc thầy .Joseph như muốn nồ tung, ông không thèm nhìn số tức giận trả lời: “Đã nói rồi, tôi đang làm việc, bắt kể là ai chớ làm phiên tôi. Tôi nói lại lần nữa, bắt kể là ai!”
Nghe thấy giọng nói tức giận của doseph, Dương Tiêu cười nhẹ: “Lão do, là tôi!”
“Điện… điện hạ?” Nghe thấy giọng nói của Dương Tiêu, „ Joseph mới lây lại tỉnh thân, ánh mắt của ông đột nhiên trở nên rõ ràng, vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng.
Dương Tiêu cười nói: “Đã năm năm, ông vân như cũ không sợ bị người khác đuôi giết nữa à!”
“Điện hạ, thật sự là người!” Mũi doseph chợt thây chua xót.
Mấy năm trước, Dương Tiêu đến thăm, mời ông may một sô quân áo lợi dụng ẩn náu che thân.
Lúc đó, Joseph hoàn toàn không biết hai chữ khiêm tốn, đã xúc phạm nhiều người.