CHƯƠNG 209
Đường Mộc Tuyết nhẹ cắn bờ môi hồng, nước mắt rưng rưng tự lẫm bẩm một mình: “Không lẽ anh thích lolita, chê bai em già cả tàn úa?”
Nghĩ đến trước đây ở nhà bản thân nhiều lần ra ám hiệu với Dương Tiêu, nhưng Dương Tiêu ngược lại giống như đầu gõ, từ trên xuống dưới đều không có chút tự giác, Đường Mộc Tuyết quả thật không thể không suy nghĩ nhiều.
Đúng vậy, bản thân mình công việc không ngừng tăng ca, hơn nữa bình thường cũng không sử dụng mỹ phẩm trang điểm, dung mạo từ lâu đã không còn ở thời kỳ huy hoàng, cho nên anh chính là muốn ra ngoài tìm những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp sao?
Nhưng Đường Mộc Tuyết lại nghĩ đến việc Dương Tiêu từng ở buổi họp lớp của cô, vì cô thắp sáng ba ngàn ngọn đèn, hoa nở khắp thành, Đường Mộc Tuyết hít sâu một hơi, khôi phục lại tâm trạng của bản thân.
“Không thể nào! Tôi tuyệt đối tin tưởng Dương Tiêu không phải loại người đó!” Đường Mộc Tuyết không ngừng âm thầm thuyết phục bản thân. Nhưng phụ nữ dù sao cũng là động vật nhạy cảm, khi nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp trẻ tuổi của Cung Linh Nhi, tinh thần cô hoảng hốt không thôi.
Cùng lúc đó, Dương Tiêu cùng Cung lão thái gia đã đến trước hội quán cờ vây của Bạch Nguyên Kiệt.
Khi vừa xuống xe, Dương Tiêu liền nhìn thấy một cửa tiệm được bày trí theo phong cách cổ, trên khuôn cửa viết bốn chữ “Tụ Hiền Kỳ Các”
Bốn chữ này cứng cáp mạnh mẽ, khiến người trước mặt bái phục không thôi, vừa nhìn liền biết đây chính là do Bạch Nguyên Kiệt đặc biệt mời cao nhân đến khắc lên.
Lúc này, Dương Tiêu cũng thầm kinh ngạc trong lòng, tên của hội quán cờ vây này được đặt cũng rất tinh diệu.
Thời cổ đại có một quy định bất thành văn, người có khả năng chơi cờ đều được gọi là hiền giả; thời cổ đại xa xưa luôn có những kẻ kỳ nhân dị sĩ, đa số bọn họ đều là những cao nhân có kỳ nghệ thâm sâu, những người này được xưng tụng là đại hiện giả.
“Tụ Hiền Kỳ Các” cái tên này vừa đơn giản vừa tao nhã, cộng thêm thân phận kỳ thánh của Bạch Nguyên Kiệt, khẳng định sẽ thu hút không ít người đến đây.
Có ai mà không biết, Bạch lão Bạch Nguyên Kiệt vẫn luôn là một đời kỳ thánh, trong giới chơi cờ vây trong nước tiếng tăm lừng lẫy, cũng là bậc tiền bối đức cao vọng trọng.
Khi vừa đặt chân vào hội quán cờ vây, liền cảm nhận được một mùi hương trầm thoảng thoảng lượn lờ xung quanh, khiến cho tâm trạng thư thái, bên trong hội quán được bố trí theo lối xưa cũ, hơn nữa khung cảnh lại vô cùng ưu mỹ.
“Cung lão ông cuối cùng cũng đến rồi, cắt băng khánh thành chỉ thiếu hai người các người thôi!” Bạch lão Bạch Nguyên Kiệt cười hỉ hả bước đến.
“Tham kiến Cung lão!” Một đám người trong hội quán lần lượt : đứng dậy cung kính ra mắt chào hỏi.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều biết, thực lực chơi cờ vây của Cung Thiên Tề hơn hẳn so với người thường, cũng là một vị cao nhân tiền bồi.
Cung Thiên Tề hòa ái mỉm cười: “Các vị không cần đa lễ, Bạch lão đầu, ông xem tôi mang ai đến cho ông đây!”
Bạch Nguyên Kiệt lúc này mới chú ý đến người thanh niên đang đứng phía sau Cung Thiên Tề, khi nhìn thấy Dương Tiêu, Bạch Nguyên Kiệt cười rạng rỡ nói: “Được! Cậu Dương cũng đã đến đây rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, mọi người cùng nhau cắt băng khánh thành nào!”
“Bạch lão, chúc mừng ông!” Dương Tiêu thành tâm chúc mừng.
Dưới sự hướng dẫn của MC, tiếng pháo không ngừng vang lên, Dương Tiêu, Cung Thiên Tề cùng những người khác đồng loạt tham gia vào nghi thức cắt băng khánh thành.
Bạch Nguyên Kiệt ở thành phố Trung Nguyên tiếng tăm lừng lẫy, người đến chúc mừng cũng vô cùng đông đúc, trước cửa hội quán cờ vây đều được bố trí vô số hoa chúc mừng.
Dòng người đông đúc, khiến cho không khí mang đến cảm giác vui vẻ chúc mừng, vô cùng đặc sắc.
Sau đó, chính vào ngay giây phút này, một ông lão râu bạc trắng tinh thần sảng khoái dẫn theo một người thanh niên dáng vẻ kiêu ngạo bước đến.
Ông lão râu bạc khuôn mặt không vui, một chân đạp thẳng lên ) bàn cờ vây được xếp ngay trước cửa, lúc này chiếc bàn cờ vây liền lập tức nứt đôi làm hai, hạt dưa cùng mứt quả trên bàn rơi vãi đầy đất.
“Bạch Nguyên Kiệt mau cút ra đây cho lão phu, còn Tụ Hiền Kỳ Các, úi chà, thật không có mặt mũi gì!” Ông lão râu bạc khinh thường nói.
Đột nhiên nhìn thấy có người đến gây chuyện, sắc mặt một đám người trong hội quán đột nhiên thay đổi, cả đám người sắc mặt kinh ngạc nhìn ra ông lão râu bạc đang đứng bên ngoài.
Dương Tiêu kinh ngạc không thôi, đây chính là đến gây sự sao?