Chương 1204:
Dương Tiêu nhíu mày: “Bạch Quỳnh bắt cóc chị cậu làm gì?”
Anh biêt Hoa Mộ Tranh và Bạch Quỳnh được phụ huynh hai bên định hôn ước từ nhỏ, nhưng Hoa Mộ Tranh không bằng lòng.
Bạch Dương quấn quýt lầy Hoa Mộ Tranh, lần trước nhìn thây Bạch Quỳi nh là trong bữa tối từ thiện của con THỊ Tô Thiên Lung.
Đêm đó, tất cả danh tiếng của Bạch Quỳnh đều bị mình nghiền ép, cuỗi cùng hạ thuốc kích tình lại bị Tạ Quần uống nhằm, hai người quân lấy nhau, cảnh tượng vô cùng xâu hồ.
Không ngờ, không bao lâu sau Hoa Mộ Tranh đã bị Bạch Quỳnh bắt cóc.
“Một giò trước Bạch Quỳnh đã gửi thiệp mời tới. Ngày mai Bạch Quỳnh cứng rắn muốn kết hôn với chị gái tôi.
Thiệp cưới đã được phát khắp vùng Giang Nam!” Hoa Triên Bác tức giận nói.
Cậu ấy biết chị gái của mình vẫn luôn không thích Bạch Quỳnh, nhưng bồ mẹ cậu lại chấp thuận cuộc hôn nhân này.
Đối mặt với áp lực của gia đình, cộng thêm bây giờ Bạch Quỳnh lại cứ thế bắt chị đi, đây rõ ràng là muốn ép cưới!
Dương Tiêu kinh ngạc nói: “Ngày mai kêt hôn? Bạch Quỳnh này thật sự dám làm âu!”
Rõ ràng là Dương Tiêu cũng không ngờ Bạch Quỳnh sẽ bắt cóc Hoa Mộ Tranh, nhất quyết ép cưới.
Nếu Hoa Mộ Tranh vẫn còn ở: Trung Nguyên thì mọi chuyện đều dễ nói.
Bây giờ Hoa Mộ Tranh bị bắt cóc tới Giang Nam, chuyện này có chút phiên phức.
Anh nợ Hoa Mộ Tranh một ân huệ, lúc trước đã đồng ý với Hoa Mộ Tranh sẽ đóng giả làm bạn trai của cô, anh không thể bỏ qua chuyện này.
“Anh Dương, chị tôi luôn tin tưởng anh, xin anh lần này hãy cứu chị tôi, anh không thể cứ nhìn chị tôi rơi vào hồ lửa được!” Hoa Triền Bác lo lắng nói.
Dương Tiêu gật đầu: “Đã muộn, cậu trở về đi! Chị gái cậu đã từng giúp, tôi, tôi sẽ không thây chết không cứu.
“Sáng mai tôi sẽ đích thân đến Giang Nam, chờ tin tốt của tôi!”
“Anh Dương, mọi chuyện trông cậy vào anh. Bộ mẹ tôi chập thuận cuộc hôn nhân này, rất xin lỗi, tôi không t thể giúp anh được chuyện gì!” Hoa Triển Bác chán nản nói.
Dương Tiêu vỗ vai Hoa Triển Bác: “Không sao, về đi!”
Cùng lúc đó, tại một quốc gia nào đó ở châu Âu. Một người đàn ông mặc vest, đi giày da đứng trên tòa nhà cao hơn trăm mét, ngoại hình giông Dương Tiêu chín phần.
Người này là Dương Bân Hàn, anh trai cùng cha khác mẹ của Dương Tiêu.
“Dương Tiêu à Dương Tiêu, em trai tột của tôi, tôi còn tưởng cậu đã chết rỒÔi CƠ, nhưng không ngờ cậu vẫn còn sông. Cậu không những còn SÔng, cậu còn trở thành thằng ở rễ, vô dụng như hồi đó.”
“Đáng tiếc, tôi phải có được quyền lực của nhà họ Dương ở Đề Đô. Bà cụ mơ tưởng muôn hồ trợ cậu trở thành chủ của nhà họ Dương ở Đề Đô. Cậu đã chưa chết, vậy tôi sẽ đích thân tiễn cậu về tây thiên!”
Gương mặt điển trai của Dương Bân Hàn phủ đầy mây mù, đôi mắt sắc bén giỗng như bác sĩ mỉm cười lầy tim người, khiến người ta rùng mình.