Chương 952:
Bây giờ Kim Đại Chung đang rất tức giận, bảo anh ta cút thì anh ta nhất định phải cút, nếu không anh ta sẽ không thể gánh chịu hậu quả của việc Kim Đại Chung tiếp tục tức giận.
Trong lòng Dương Tiêu không có một chút đồng cảm nào, giữ lại loại người này sẽ càng thêm hỗn loạn, vậy nên rời đi càng sớm càng tốt.
Dù sao thì bạn có trách nhiệm kiểm tra thiệp mời, không có thiệp mời không cho người vào là đúng, không sai, đó là trách nhiệm của bạn.
Tuy nhiên, không có thiệp mời mà bạn coi thường người khác, thậm chí coi thường họ liên tục, thì đây là lỗi của bạn.
Kim Đại Chung quay đầu lại, mắng sa sả đám nhân viên bảo vệ: “Các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau xin lỗi cậu Dương!”
“Xin… xin lỗi, xin lỗi anh Dương!” Máy nhân viên bảo vệ tựa như chỉm sẽ cành cong nhanh chóng nói.
Ngay sau đó Kim Đại Chung cười nói: “Người anh em Dương, khiến cậu chê cười rồi!”
“Tất cả đều là chuyện nhỏ, vừa nãy tôi gọi cho con nhóc Thiên Lung nhưng không gọi được, may mà có anh Kim tới đúng lúc!” Dương Tiêu cười.
Kim Đại Chung âm thầm ngạc nhiên, anh ta càng tin chắc Dương Tiêu không đơn giản, nếu không cậu ấy sẽ không gọi thiên hậu châu Á trẻ tuổi là con nhóc.
Kim Đại Chung do dự một giây, sau đó cười nói: “Người anh em Dương quả nhiên không phải người thường, vậy mà quen biết với cả thiên hậu châu Á trẻ tuổi, đừng đứng ở đây nữa, vào trong đi!”
Dương Tiêu mở miệng muốn giải thích rõ, nhưng vẫn kìm lại.
Kim Đại Chung là một nhà kinh doanh rất khôn khéo, mình nói nhiều cũng vô ích, tốt hơn hết là không nói.
Vừa bước vào bên trong khách sạn Tôn Hoàng, thì thấy toàn bộ sảnh của khách sạn rực rỡ ánh đèn lễ hội, rất nhiều người nỗi tiếng ở thành phố Trung Nguyên đã đến hiện trường.
Nam thì mặc vest và đi giày da, nữ thì mặc lễ phục kiều diễm, Dương Tiêu ăn mặc có vẻ nhà quê, hơi lạc quẻ.
“Làm sao tên này lại vào được?” Trong đám người, Bạch Quỳnh cậu chủ nhà họ Bạch gia tộc số một ở Giang Nam sững sờ.
Bên cạnh Bạch Quỳnh là Tạ Quần chủ nhà nhà họ Tạ một trong mười gia tộc lớn hàng đầu ở thành phố Trung Nguyên, ngạc nhiên nói: “Sao vậy, cậu Bạch quen tên nhóc này?”
Trước đây diễn ra hội nghị đồ cổ ở thành phó Trung, Tạ Quần muốn lợi dụng cơ hội trong hội nghị đồ cổ sỉ nhục Kim Đại Chung, nhưng không ngờ nửa đường lại nhảy ra một Dương Tiêu.
Dương Tiêu này không chỉ phát hiện ra món đồ sứ mình mua nửa triệu tệ là giả, mà còn mở ra một bức “Hoạ Trung Tiên” vô giá là bút tích của Đường Bá Hỏ, khiến ông ta ăn quả đắng.
Vì thế khi nhìn thấy Dương Tiêu, Tạ Quần ghét Dương Tiêu đến cực điểm.
“Không chỉ quen biết mà tên khốn kiếp này còn dám qua lại với vợ chưa cưới của tôi, tức chết hơn nữa là anh ta còn lấy tên Tiêu Dương lừa tôi!” Bạch Quỳnh bức xúc nói.
Hôm nay khi biết tên thật của Dương Tiêu, Bạch Quỳnh như muốn nỗ tung.
Anh ta thật ngây thơ khi nghĩ rằng Dương Tiêu tên thật là Tiêu Dương, hoá ra tên thật của gã ta là Dương Tiêu.
Điều kinh tởm nhát là anh ta phát hiện ra Dương Tiêu đã có gia đình, lại còn cặp kè với Hoa Mộ Tranh, chưa kể Bạch Quỳnh đã phát điên như thế nào.
Tạ Quần ngạc nhiên nói: “Ò? Còn có chuyện như vậy?
Theo tôi biết, tên phế vật này đã kết hôn rồi mà!”
“Tôi đã tra chuyện này rồi, xem dáng vẻ này thì ông Tạ cũng có xích mích với anh ta, lát nữa hai chúng ta liên thủ làm nhục tên này một trận, thế nào?” Bạch Quỳnh cười đùa nói.