Chương 776:
“Ò? Còn có chuyện như vậy?” Dương Tiêu hơi kinh ngạc.
Đồng thời, Dương Tiêu cũng nhận thấy vừa rồi cảm xúc của mình có chút mắt kiểm soát, cho dù định giết Triệu Văn Triết anh cũng không thể ra tay ở trước mặt Đường Mộc Tuyết.
Triệu Văn Triết ôm chặt lấy đùi của Dương Tiêu, kêu thảm thiết: “Đúng vậy đúng vậy! Em rẻ, là tôi quá bốc đồng, tôi đáng chết! Nhưng tôi thật sự không nghĩ tới việc hại Mộc Tuyết, Mộc Tuyết là em gái tôi, là người thân trong gia đình tôi, làm sao tôi có thể làm hại cô ấy?”
Dương Tiêu nghi ngờ nhìn Đường Mộc Tuyết, Đường Mộc Tuyết chân thành gật đầu.
Dương Tiêu lại nhìn Triệu Văn Triết đang ôm đùi mình, ánh mắt Triệu Văn Triết toát ra một tia khẩn cầu: “Em rễ, tôi nhất thời hồ đồ nên mới có ý xấu! Tôi biết mình sai rồi, tôi xin lỗi cậu, xin lỗi em gái Mộc Tuyết. Tôi xin cậu hãy cho tôi thêm một cơ hội, tôi sẽ không bao giờ dám nữa!”
“Bỏ đi Dương Tiêu!” Đường Mộc Tuyết lại nói.
Đường Mộc Tuyết nói đỡ cho Triệu Văn Triết, đương nhiên Dương Tiêu cũng không nói nhiều, anh lạnh lùng nhìn Triệu Văn Triết lạnh giọng nói: “Cút! Sau này đừng để tôi biết anh có ý nghĩ xáu xa gì, néu không, lần này cho dủ là Mộc Tuyết nói đỡ cho anh, tôi cũng sẽ không tha cho anh!”
“Vâng vâng vâng!” Triệu Văn Triết như được đại xá.
Anh ta đâu dám ở lại, vội vàng lao ra khỏi KTV Mạch Lãng.
ÀĂm! Triệu Văn Triết bị doạ hoang mang lo sợ, anh ta không để ý đến các phương tiện trên đường, một chiếc xe BMW đã đâm thẳng vào Triệu Văn Triết.
Trong phút chốc, thân thể của Triệu Văn Triết bị đâm trúng văng ra cách năm sáu mét, anh ta ngã xuống đất, máu chảy ra không biết sống chét.
Chủ xe BMW bị sốc nói: “Con mẹ nó! Tên này ở đâu chui ra vậy? Không muốn sống nữa phải không?”
Chủ xe BMW có một công việc kinh doanh lớn, không hề quan tâm đến Triệu Văn Triết, anh ta gọi một cuộc điện thoại, lái xe đến bên cạnh Triệu Văn Triết! “Phi!” Bị Triệu Văn Triết nhìn chằm chằm, chủ xe BMW’ nhồ nước bọt vào Triệu Văn Triết.
Ngay lập tức, chủ xe BMW chế giễu nói: “Cái loại giả vờ đụng xe này nên chết là tốt nhất, chết căng hét cỡ cũng được hai mươi vạn, đúng là tầng lớp hạ lưu. Ngay cả Vương lão tam tôi mà cũng dám đụng, mày đúng là không biết sống chétI”
Nói xong chủ xe BMW nhắn ga bỏ đi khỏi hiện trường.
Như thể Triệu Văn Triết là một con chó hoang, chết thì chết, không ảnh hưởng gì cả.
Dương Tiêu và những người khác hoàn toàn không biết tình trạng của Triệu Văn Triết.
Trong sảnh lớn, Vạn Tứ Hải nhìn Dương Tiêu: “Ân nhân, cậu định xử lý tên rác rưởi Trương Quân này như thế nào?”
“Mộc Tuyết chịu sợ hãi, trước tiên như thế này đã, tôi đưa Mộc Tuyết về trước!” Dương Tiêu nhẹ giọng nói.
Sau đó, Dương Tiêu nhìn Đường Mộc Tuyết: “Mộc Tuyết chúng ta đi thôi, anh đưa em về khách sạn trước!”
“Vâng!” Đường Mộc Tuyết vẫn chưa hoàn hồn.
Dương Tiêu đưa Đường Mộc Tuyết rời khỏi KTV Mạch Lãng, vừa đi ra ngoài, Dương Tiêu đã nhìn thấy Triệu Văn Triết đã bị đâm bay ra xa.
Đường Mộc Tuyết sợ hãi, không hề chú ý tới Triệu Văn Triết bị tai nạn xe.
Vạn Tứ Hải nói mấy câu với tài xế, tài xế lập tức đưa Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết trở lại khách sạn.
Khi Dương Tiêu rời đi, Trương Quân như trút được gánh nặng, anh ta cố nặn ra một nụ cười: “Ông Vạn, tôi… tôi có thể đi được chưa?”
“Đi? Cậu muốn đi đâu? Mang đi cho tôi!” Vạn Tứ Hải tức giận nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Trương Quân.