Mục lục
Hổ Tế Dương Tiêu - Đường Mộc Tuyết (truyện full tác giả Giang Long)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 362

Mắt thấy Dương Tiêu thật sự muốn gọi điện thoại cho nhân viên bảo vệ khu biệt thự này, sắc mặt Đường lão thái thái triệt để hiện lên tia hoảng hốt.

Nơi này dù sao cũng là khu biệt thự tốt nhất tại thành phố Trung Nguyên, mỗi một chủ hộ ở đây nếu không phải là kẻ giàu có thì cũng là người quyền quý, quy tắc trong biệt thự chính là không cho phép bất kỳ người nào phá vỡ.

Chỉ cần ai dám vi phạm đến nội quy khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh, không cần phòng quản lý tài sản đích thân xuất hiện, chỉ cần những chủ hộ có gia thế ở nơi này cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho người này.

Lý do khiến cho khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh được nhiều người đặc biệt kiêng kị như vậy, không phải vì phòng quản lý tài sản lớn mạnh, mà cũng vì các chủ hộ có thế lực phía sau.

Tất nhiên, năng lực của nhà viên bảo vệ phòng quản lý tài sản cũng không thể coi nhẹ, toàn bộ bọn họ đều dựa theo quy định của khu biệt thự mà chấp hành.

Dù sao, lương tháng của bọn họ cũng do các chủ hộ ở đây thanh toán, chi phí quản lý hàng năm cũng phải lên đến con số vài trăm ngàn nhân dân tệ, bọn họ nhất định phải làm việc đúng với số tiền mà mình cầm trong tay.

Đường lão thái thái vô cùng rõ ràng, nếu như đợi lát nữa kinh động đến nhân viên bảo vệ, vậy thì bọn họ tuyệt đối sẽ bị cưỡng ép đuổi ra khỏi nơi này.

Trên sổ nhà đất dù sao cũng viết tên Đường Mộc Tuyết, nhân viên bảo vệ cùng nhân viên phòng quản lý tài sản dù sao cũng chỉ công nhận Đường Mộc Tuyết.

Đường Kiến Quốc cùng Triệu Cầm thần sắc hoảng hốt, khuôn mặt nhìn Dương Tiêu tràn ngập sự kinh hoàng, bọn họ không nghĩ đến vào thời khắc máu chốt người vùng lên lại là Dương Tiêu.

Có điều, Đường lão thái thái dù sao cũng là bậc tiền bi, Đường Kiến Quốc dạy dỗ vài câu: “Dương Tiêu, anh như thế nào lại nói chuyện với bà nội như vậy?”

Dương Tiêu nhìn sang Đường Kiến Quốc nói: “Ba, không lẽ con nói sai rồi sao? Nhà của chúng ta dựa vào cái gì cho người khác vào ở? Người nhà chúng ta lang thang đầu đường xó chợ, cũng không thấy bắt kỳ người nào của Đường Gia vươn tay trợ cứu chúng ta?”

“Hiện tại chúng ta cũng đã có nhà cửa sang trọng, thì bọn họ không ngừng đố kị, còn có người muốn chiếm đoạt, không lẽ ba không cảm thầy tức giận hay sao?”

Bị Dương Tiêu chất vấn như vậy, Đường Kiến Quốc chỉ đành ngậm miệng lặng im.

Triệu Cầm tức giận nhéo lên cánh tay của Đường Kiến Quốc, ông ta chịu đau chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Lần này, Triệu Cầm nhất quyết đứng về phía của Dương Tiêu.

Dù cho bà có chán ghét Dương Tiêu như thế nào đi chăng nữa, nhưng không thể không thừa nhận Dương Tiêu nói không sai, khi gia đình bọn họ lưu lạc đầu đường xó chợ, đám người dòng chính Đường Gia chỉ biết bỏ đá xuống giếng, căn bản không có người nào quan tâm đến sống chết của bọn họ.

Trên cuốn sổ nhà đất rõ ràng viết tên con gái của bà, bất kể dùng cách nào có được thì cũng là của con gái của bà, không chút liên quan nào đến Đường lão thái thái.

Đường Hạo tức giận gấp gáp nói: ‘Dương Tiêu, anh vậy mà lại dám cưỡng ép đuổi bà nội hay sao? Anh…anh đại nghịch bất đạo! Nếu như không nhờ có bà nội, người một nhà các người sớm đã phải uống gió tây bắc rồi chính là thời điểm các người phải hiếu thuận với bà nội.”

“Đường Hạo nói không sai, các người ăn uống sinh hoạt đều do Đường Gia cung cấp, bà nội ở vài ngày thì như thế nào?”

“Hiện tại bà nội cũng đã lớn tuổi rồi, chúng ta là phận con cháu đáng lẽ phải hiếu kính với bà nội, không lẽ các người tính bắt hiếu hay sao?”

Một đám người dòng chính Đường Gia cả khuôn mặt phẫn nộ, chính là hận không thể ăn tươi nuốt sống cả nhà Đường Mộc Tuyết cùng Dương Tiêu.

Cả khuôn mặt Đường Mộc Tuyết không chút huyết sắc nào, dùng đạo đức để áp chế cô, cô thật sự không biết nên phải đối phó như thế nào.

Cô chính là một đứa trẻ hiếu thảo, nếu như Đường lão thái thái quyết ý muốn ở lại đây, cô thật sự không biết không biết nên mở lời như thế nào.

Dương Tiêu liếc mắt nhìn đám đông, cười lạnh không ngớt: “Các người kẻ nào nói chuyện cũng dễ nghe như Vậy, hiếu kính bà nội sao? Được! Vậy hiện tại các người đem nhà của các người dọn trống ra cho bà nội vào ở đi!”

Lời này vừa nói ra, cả đám người dòng chính Đường Gia lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng im lặng.

Đem nhà của bọn họ nhường cho Đường lão thái thái vào.

ở sao, chuyện này làm sao có thể, nghĩ cũng đừng nghĩ.

Bọn họ khó khăn lắm mới mua được nhà, dựa vào điều gì mà nhường lại cho Đường lão thái thái chứ?

Cảm xúc của Dương Tiêu lúc này đối với đám người Đường Gia kia tràn ngập khinh thường, một đám người Đường Gia chỉ tự biết đấu đá, nói chung lưng không đau, nhưng chỉ cần đụng chạm đến lợi ích của bọn họ, cả đám người này so với ai còn ranh ma hơn.

“Thế nào? Nói không nên lời đúng không? Còn hiếu kính với bà nội? Lời này mà các người cũng có thể nói ra được? Tại Đường Gia này, nếu nói đến hiếu kính với bà nội, chỉ có một mình Mộc Tuyết mới là người thật sự hiếu thảo với bà mà thôi.” Dương Tiêu tiếp tục nói.

Lời này, lập tức khiến cho cả đám người Đường Gia tức giận.

“Dương Tiêu, lời này của anh là có ý gì? Cố ý gây chuyện có đúng không?”

“Không sai, chúng tôi có kẻ nào không hiều thảo với bà nội chứ? Anh mau nói rõ chuyện này ra xem nào!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK