Chương 1857:
Xoạt, một vệt máu đỏ bắn tung tóe lên tường trong phòng giam.
“Trời ạ! Chị đại chết!” Nhìn thân thể Lưu Phượng bị tách ra, toàn bộ nữ tù nhân trong phòng giam đều sững sờ.
Từng người một trong số họ kinh hãi, tất cả đều mất hồn mắt vía.
Rõ ràng, nhóm nữ tù nhân này không ngò Dương Tiêu lại không hê nhẹ tay ra tay sát hại Lưu Phượng dù đã biết Lưu Phượng xuất thân từ một gia đình quyền thế.
Tàn nhẫn! Người trước mặt này nhất định là một người siêu tàn nhân!
Giết người không chớp mắt, loại nhân vật tàn nhẫn này có thê khiến người khác sợ hãi.
Xử lý Lưu Phượng xong, vẻ ớn lạnh trên gương mặt Dương Tiêu vẫn không hề biến mắt.
Mẹ anh vất vả khổ cực nuôi nâng anh khôn lén bao năm qua, vì có quá nhiều điều khó nói, Dương Tiêu không thể không kìm lại cảm xúc nhiều lần từ bỏ việc tìm kiếm mẹ.
Khi đó, ngay lúc anh đang ở trong tình trạng tôi tệ nhất đã gặp được thầy Dịch Thấp.
Dịch “Thấp thấy xương cốt của anh có tài năng thiên phú, ý chí kiên định, nên đã nhận anh làm học trò và dạy cho anh rất nhiều kỹ năng bị thất truyền.
Sau đó, vì để anh trau dồi, Dịch Thấp đã bảo anh tới Đại Tây Bắc nhập ngũ.
Đúng như dự đoán, trong những trận chiến đẫm máu, Dương Tiêu đã trưởng thành nhanh chóng.
Lúc đó Dương Tiêu cũng đã nghĩ kỹ, sau này khi anh thành công sẽ chính thức bước chân vào nhà họ Dương ở Đề Đô, sẽ để cho bà cụ và Dương, Bân Hàn quỳ trước mặt anh sám hồi, đưa mẹ rời khỏi nhà họ Dương ở Đề Đô, đề mẹ tận hưởng sự phồn hoa của thế giới.
Đáng tiếc là ngay khi Dương Tiêu lên kê hoạch cho tương lai, cuộc đụng độ trong khu rừng nhiệt đới năm năm trước đã hoàn toàn phá vỡ mọi kế hoạch của Dương Tiêu.
Hai phần ba thành viên của đội đặc chiến đã chết trong trận chiến đó, Lăng Ảnh Huyên không rõ tung tích, anh bị mắt hết kỹ năng nên buộc phải vào nhà họ Đường ở Trung Nguyên dưới sự hướng dẫn của Dịch Thấp.
Trau dồi năm năm, Dương Tiêu ngày càng trưởng thành, làm việc cũng vững vàng hơn.
Nhưng, năm năm qua ở Đề Đô đã xảy ra quá nhiều chuyện, mẹ rời nhà .họ Dương ở Đề Đô, chịu rất nhiều khổ cực.
Lần này trở về, Dương Tiêu vốn đã rất tức giận, nhất là khi nhìn thấy mẹ bị bắt nạt, Dương Tiêu tràn đầy sát khí tại chỗ.
Mẹ anh là người mà anh bảo vệ!
Mẹ anh, thế giới này ai có thể bắt nạt?
Lưu Phượng này liên tục khiêu khích, cho nên Dương Tiêu không ngại tiên bà ta vê châu trời.
Cho dù Lưu Phượng xuất thân từ gia đình quyên thê, cho dù Lưu Phượng có hậu thuẫn vững chắc, nhưng cũng không thê kìm chề được sát khí dâng trào trong người Dương Tiêu.
Nếu ông trời ngăn cản tôi, tôi sẽ giết ông trời!
Nếu thần ngăn cản tôi, tôi sẽ đánh tan thần!
Sau khi xử lý Lưu Phượng xong, Dương Tiêu câm dao pha lạnh lùng nhìn đám nữ tù nhân trong phòng giam: “Những vêt thương trên người mẹ tôi là do các người làm đúng . không? Những vệt chân trên người mẹ tồi là do các người đề lại đúng không?”
Bị Dương Tiêu nhìn chằm chằm, đám nữ tù nhẫn chỉ cảm thấy ớn lạnh từ gót chân vọt thẳng lên đỉnh đầu, còn chưa kịp nhận ra thì lưng của họ đã ướt đâm mô hôi lạnh.