Trong phút chốc, vẻ mặt Dương Tiêu trở nên ngưng trọng.
Anh hiều rõ ngay cả Bạch Nguyên Kiệt cũng đã thua, rõ ràng thực lực của đôi phương không tầm thường.
Bạch Nguyên Kiệt lạnh lùng nói: “Không tới nửa tiêng, không tới nửa tiêng tôi đã bị đánh bại!”.
“Nửa tiếng?” Mí mắt Dương Tiêu nhảy lên.
Ai am hiểu cờ vây đều biết một khi các cao thủ cờ vây đối đầu nhau thì việc các cao thủ ngang tài ngang sức chơi vài ngày đêm cũng không thành vấn đề.
Bây giờ Bạch Nguyên Kiệt không thể cầm cự được nủa tiếng, chẳng phải kỹ năng cờ vây của người này đã đè bẹp Bạch Nguyên Kiệt?
“Đúng thế! Chưa tới nửa tiếng!” Bạch Nguyên Kiệt lộ ra vẻ chua xót.
Với kỹ năng cờ vây của mình, ngay cả khi đối đầu với đối thủ cũ Cát Huu, Bạch Nguyên Kiệt vẫn có cơ hội chiến thăng rất cao.
Ai có thể ngờ tới, trong trận này ông đã thua hoàn toàn.
Trước đó Bạch Nguyên Kiệt nghe nói Hàn Quốc đã đào tạo thiên tài cờ vây, lúc đó Bạch Nguyên Kiệt cũng không quan tâm. Trong trận đầu này Bạch Nguyên Kiệt mới thực sự hiệu tài chơi cờ vây của Hàn Quốc đã biến thái như thế nào.
Vẻ mặt Dương Tiêu chấn động, anh hỏi: “Bây giờ bên trong tê nào rồi?”
“Tôi đã gọi cho lão già Cát Hưu, hiện giờ đang đấu với thăng nhóc đó, dự tính Cát Hưu cũng không trụ được lâu!” Bạch Nguyên Kiệt tháp giọng nói.
Dương Tiêu bất ngờ: “Tiền bối Cát Hưu cũng tới?”
Dương Tiêu biết rât rõ mỗi quan hệ giữa Bạch Nguyên Kiệt và Cát Hưu vẫn luôn ở trong tình trạng thù địch.
Mặc dù đã dịu đi rất nhiều nhưng có lẽ hai người sẽ khó có thê làm việc cùng nhau.
Bây giờ, bởi vì trận chiên cờ vây này, Cát Hưu không so đo chuyện lúc trước được Bạch Nguyên Kiệt mời, đến, điều này đã đủ chứng minh vấn đề này đã trở thành một việc lớn.
“Ừ!” Bạch Nguyên Kiệt gật đầu.
Dương Tiêu híp mắt: “Ông Bạch, tôi đã năm rõ tình huông, không nên chậm trê, chúng ta mau vào thôi!”
Bên trong trụ sở Hiệp hội cò vây.
Người thanh niên liếc nhìn nhóm cao thủ cờ vây của Thiên Phủ Chi Quốc chế nhạo: “Còn ai nữa? Chẳng lẽ Thiên Phủ Chi Quốc các người thật sự không ai đấu được với tôi?”
“Park Joon Hyun, cậu kiêu ngạo, Thiên Phủ Chỉ Quốc chúng tôi người gửi đất thiêng, có vô số cao thủ, chăng qua có rất nhiều cao thủ không xuống núi mà thôi!”
“Đúng thế, cậu đắc ý cái nỗi gì?
Chẳng qua cao thủ cờ vây Trung Hoa chúng tôi khinh thường so tài với đàn em nh cậu mà thôi, vênh váo cái nồi gì!”
“LÚC ông già này chơi cờ Vậy, ( cậu còn mặc quân đùi, cậu tự tin cái nỗi gì?”
Nhìn thanh niên Hàn Quốc kiêu ngạo, nhóm cao thủ cờ vây đêu tức giận đứng dậy măng mỏ.
Anh hiều rõ ngay cả Bạch Nguyên Kiệt cũng đã thua, rõ ràng thực lực của đôi phương không tầm thường.
Bạch Nguyên Kiệt lạnh lùng nói: “Không tới nửa tiêng, không tới nửa tiêng tôi đã bị đánh bại!”.
“Nửa tiếng?” Mí mắt Dương Tiêu nhảy lên.
Ai am hiểu cờ vây đều biết một khi các cao thủ cờ vây đối đầu nhau thì việc các cao thủ ngang tài ngang sức chơi vài ngày đêm cũng không thành vấn đề.
Bây giờ Bạch Nguyên Kiệt không thể cầm cự được nủa tiếng, chẳng phải kỹ năng cờ vây của người này đã đè bẹp Bạch Nguyên Kiệt?
“Đúng thế! Chưa tới nửa tiếng!” Bạch Nguyên Kiệt lộ ra vẻ chua xót.
Với kỹ năng cờ vây của mình, ngay cả khi đối đầu với đối thủ cũ Cát Huu, Bạch Nguyên Kiệt vẫn có cơ hội chiến thăng rất cao.
Ai có thể ngờ tới, trong trận này ông đã thua hoàn toàn.
Trước đó Bạch Nguyên Kiệt nghe nói Hàn Quốc đã đào tạo thiên tài cờ vây, lúc đó Bạch Nguyên Kiệt cũng không quan tâm. Trong trận đầu này Bạch Nguyên Kiệt mới thực sự hiệu tài chơi cờ vây của Hàn Quốc đã biến thái như thế nào.
Vẻ mặt Dương Tiêu chấn động, anh hỏi: “Bây giờ bên trong tê nào rồi?”
“Tôi đã gọi cho lão già Cát Hưu, hiện giờ đang đấu với thăng nhóc đó, dự tính Cát Hưu cũng không trụ được lâu!” Bạch Nguyên Kiệt tháp giọng nói.
Dương Tiêu bất ngờ: “Tiền bối Cát Hưu cũng tới?”
Dương Tiêu biết rât rõ mỗi quan hệ giữa Bạch Nguyên Kiệt và Cát Hưu vẫn luôn ở trong tình trạng thù địch.
Mặc dù đã dịu đi rất nhiều nhưng có lẽ hai người sẽ khó có thê làm việc cùng nhau.
Bây giờ, bởi vì trận chiên cờ vây này, Cát Hưu không so đo chuyện lúc trước được Bạch Nguyên Kiệt mời, đến, điều này đã đủ chứng minh vấn đề này đã trở thành một việc lớn.
“Ừ!” Bạch Nguyên Kiệt gật đầu.
Dương Tiêu híp mắt: “Ông Bạch, tôi đã năm rõ tình huông, không nên chậm trê, chúng ta mau vào thôi!”
Bên trong trụ sở Hiệp hội cò vây.
Người thanh niên liếc nhìn nhóm cao thủ cờ vây của Thiên Phủ Chi Quốc chế nhạo: “Còn ai nữa? Chẳng lẽ Thiên Phủ Chi Quốc các người thật sự không ai đấu được với tôi?”
“Park Joon Hyun, cậu kiêu ngạo, Thiên Phủ Chỉ Quốc chúng tôi người gửi đất thiêng, có vô số cao thủ, chăng qua có rất nhiều cao thủ không xuống núi mà thôi!”
“Đúng thế, cậu đắc ý cái nỗi gì?
Chẳng qua cao thủ cờ vây Trung Hoa chúng tôi khinh thường so tài với đàn em nh cậu mà thôi, vênh váo cái nồi gì!”
“LÚC ông già này chơi cờ Vậy, ( cậu còn mặc quân đùi, cậu tự tin cái nỗi gì?”
Nhìn thanh niên Hàn Quốc kiêu ngạo, nhóm cao thủ cờ vây đêu tức giận đứng dậy măng mỏ.