Đúng vậy, lúc trước phía Taekwondo Hàn Quốc xuất hiện Park Soo Hyun được mệnh danh là kỳ tài võ thuật ba nghìn năm có một.
Khi đó, anh ta đên phòng tập võ của Lam Vi Vi đập phá, Dương Tiêu đã kịp thời ra tay, thuân thục quật ngã cái người gọi là Park Soo Hyun xuông đât, quỳ vững trên mặt đât.
“Chúc mừng anh, anh đã châm ngòi thành công cơn giận của tôi, tiếp theo anh sẽ thua thảm hại!” Giọng nói của Park Joon Hyun lạnh nhử bằng.
“Mong là vậy!” Dương Tiêu tràn đầy vui đùa.
Ngay sau đó, Dương Tiêu không hề do dự, anh đi tới ngôi trước bàn cờ.
Bên cạnh bàn cờ có trà, Dương Tiêu bưng chén uống một hóp: “Trà ngon!”
Vô hình trung, một cuộc đối đầu lặng lẽ diễn ra.
Nhóm bậc thầy cò vây cũng lần lượt kinh ngạc, họ rất tò mò không biết rốt cuộc Dương Tiêu có lai lịch gì.
Vài lời đơn giản đã khiến Park Joon Hyun tức giận, đây không phải thực lực mà người bình thường có được.
“Hừ!” Park Joon Hyun nhìn chằm chằm Dương Tiêu với ánh mắt ớn lạnh.
Dưới ánh mắt chăm chú của tắt cả mọi người, Park Joon Hyun ngôi Xuông, trong lòng anh ta tức giận như núi lửa phun trào.
Anh ta đã hạ quyết tâm, kế tiếp sẽ đánh bại Dương Tiệu như sắm sét, cho Dương Tiêu biết cái giá của sự kiêu ngạo.
“Joon Hyun, cho cậu ta đẹp mặt đi!”
Một ông già Hàn Quốc nói với ánh mắt lạnh lùng.
“Đúng vậy, Joon Hyun, không cần nhẹ tay, không cân cho cậu ta thê diện!”
Nhóm kỳ thủ cờ vây Hàn Quốc lân lượt mở miệng, bọn họ thực sự không có một chút ân tượng tôt nào với Dương Tiêu.
Cát Hưu nhìn Bạch Nguyên Kiệt: “Thằng nhóc này có thề gánh được không?”
“Khó nói!” Giữa mày Bạch Nguyên Kiệt lộ ra vẻ buôn bã.
Trước đó Dương Tiêu đối đầu với Cát Hưu, vê cơ bản họ đã đoán được thực lực của Dương Tiêu.
Theo quan điêm của Bạch Nguyên Kiệt và Cát Hưu, kỹ năng cờ vây của Dương Tiêu chắc hăn mạnh hơn họ một chút.
Tuy nhiên, Park Joon Hyun này thì khác, Park Joon Hyun không chỉ mạnh hơn họ một nửa ngôi sao.
Xét cho cùng, thiên tài cờ vây được phía Hàn Quốc ca ngợi là kỳ tài cờ vây năm nghìn năm có một không phải chỉ trưng cho đẹp.
Hơn nữa, công việc chính của Dương Tiêu không phải chơi cờ vây, trong trận chiên với Park Joon Hyun, tỷ lệ thắng của Dương Tiêu rất lơ lừng.
“Tôi nhường anh đi trước, làm đi!”
Park Joon Hyun ngạo mạn đối mặt với Dương Tiêu.
Anh ta tỏ vẻ tính trước kỹ càng, như thề hôm nay đã ăn đứt được Dương Tiêu.
Trùng hợp là Dương Tiêu cầm quân đen, hiện tại ở trong đại lục, hai bên đánh cờ thường là quân đen đi trước.
“Được rồi! Park Joon Hyun đúng không? Chuẩn bị tiếp chiêu đi!”
Dương Tiêu cười nhẹ, anh nhặt một quân đen đặt thẳng xuống chính giữa bàn cờ.
Khi đó, anh ta đên phòng tập võ của Lam Vi Vi đập phá, Dương Tiêu đã kịp thời ra tay, thuân thục quật ngã cái người gọi là Park Soo Hyun xuông đât, quỳ vững trên mặt đât.
“Chúc mừng anh, anh đã châm ngòi thành công cơn giận của tôi, tiếp theo anh sẽ thua thảm hại!” Giọng nói của Park Joon Hyun lạnh nhử bằng.
“Mong là vậy!” Dương Tiêu tràn đầy vui đùa.
Ngay sau đó, Dương Tiêu không hề do dự, anh đi tới ngôi trước bàn cờ.
Bên cạnh bàn cờ có trà, Dương Tiêu bưng chén uống một hóp: “Trà ngon!”
Vô hình trung, một cuộc đối đầu lặng lẽ diễn ra.
Nhóm bậc thầy cò vây cũng lần lượt kinh ngạc, họ rất tò mò không biết rốt cuộc Dương Tiêu có lai lịch gì.
Vài lời đơn giản đã khiến Park Joon Hyun tức giận, đây không phải thực lực mà người bình thường có được.
“Hừ!” Park Joon Hyun nhìn chằm chằm Dương Tiêu với ánh mắt ớn lạnh.
Dưới ánh mắt chăm chú của tắt cả mọi người, Park Joon Hyun ngôi Xuông, trong lòng anh ta tức giận như núi lửa phun trào.
Anh ta đã hạ quyết tâm, kế tiếp sẽ đánh bại Dương Tiệu như sắm sét, cho Dương Tiêu biết cái giá của sự kiêu ngạo.
“Joon Hyun, cho cậu ta đẹp mặt đi!”
Một ông già Hàn Quốc nói với ánh mắt lạnh lùng.
“Đúng vậy, Joon Hyun, không cần nhẹ tay, không cân cho cậu ta thê diện!”
Nhóm kỳ thủ cờ vây Hàn Quốc lân lượt mở miệng, bọn họ thực sự không có một chút ân tượng tôt nào với Dương Tiêu.
Cát Hưu nhìn Bạch Nguyên Kiệt: “Thằng nhóc này có thề gánh được không?”
“Khó nói!” Giữa mày Bạch Nguyên Kiệt lộ ra vẻ buôn bã.
Trước đó Dương Tiêu đối đầu với Cát Hưu, vê cơ bản họ đã đoán được thực lực của Dương Tiêu.
Theo quan điêm của Bạch Nguyên Kiệt và Cát Hưu, kỹ năng cờ vây của Dương Tiêu chắc hăn mạnh hơn họ một chút.
Tuy nhiên, Park Joon Hyun này thì khác, Park Joon Hyun không chỉ mạnh hơn họ một nửa ngôi sao.
Xét cho cùng, thiên tài cờ vây được phía Hàn Quốc ca ngợi là kỳ tài cờ vây năm nghìn năm có một không phải chỉ trưng cho đẹp.
Hơn nữa, công việc chính của Dương Tiêu không phải chơi cờ vây, trong trận chiên với Park Joon Hyun, tỷ lệ thắng của Dương Tiêu rất lơ lừng.
“Tôi nhường anh đi trước, làm đi!”
Park Joon Hyun ngạo mạn đối mặt với Dương Tiêu.
Anh ta tỏ vẻ tính trước kỹ càng, như thề hôm nay đã ăn đứt được Dương Tiêu.
Trùng hợp là Dương Tiêu cầm quân đen, hiện tại ở trong đại lục, hai bên đánh cờ thường là quân đen đi trước.
“Được rồi! Park Joon Hyun đúng không? Chuẩn bị tiếp chiêu đi!”
Dương Tiêu cười nhẹ, anh nhặt một quân đen đặt thẳng xuống chính giữa bàn cờ.