Chương 1850:
Điêu quan trọng nhất là Mạc Lôi cũng nghe nói cậu chủ nhỏ nhà họ Dương mới trở về Đề Đô không lâu, rất nhiều ông lớn đều kinh hãi, „ hàng chục nhà tài phiệt đẳng cấp thế giới tói kính chào, thậm chí còn có Tuyệt Thế Long Môn, tổ chức bí ẩn lớn nhất thế giới cũng đích thân đền.
Nghĩ đến điều này, não của Mạc Lôi ong ong suýt ngất xỉu.
Mẹ kiếp Dương Bân Hàn, tên khốn nhà cậu, cậu hại chết ông đây rồi.
Là thế lực lớn nhất Đề Đô, tự nhiên Bạch Long Xã có tình báo đáng tin cậy, lại nhìn Dương Tiêu một mình giêt hơn một nghìn thành viên của Bạch Long Xã, tin tức này là sự thật chín mươi chín phần trăm.
Nghĩ đến việc Dương Bân Hàn bảo mình ám sát Dương Tiêu, Mạc Lôi thật sự muốn chửi bới tổ tiên mười tám đời của Dương Bân Hàn.
Nếu biết trước Dương Tiêu khủng bố như vậy, đừng nói là một trăm triệu tệ, cho dù cho một trăm tỷ tệ anh ta cũng không nhận đơn hàng này.
Sống không tốt hả? Dương Bân Hàn ông nội cậu, sông không tôt hả?
Dương Tiêu tiếp tục hỏi: “Ai bảo các người giam giữ một người phụ nữ trung niên tên Hứa Tuệ Nhàn?”
“Hứa… Hứa Tuệ Nhàn?” Mạc Lôi sững sờ.
Vẻ mặt Dương Tiêu âm trầm như có thể vắt ra nước: “Ai bảo các người giam giữ?”
Mạc Lôi suy nghĩ kỹ, đột nhiên trong đầu anh ta loé lên một tia chớp, như thể đã nghĩ tới điều gì đó.
“Tôi biết, tôi biết đó là ai, người tên Hứa Tuệ Nhàn được một t người mặc đồ đen bí ân đưa đến chỗ chúng tôi.
Chúng tôi không biết nguồn gốc của người mặc đô đen bí ẩn đó, chỉ biết người đó có rất nhiều tiền, cho chúng tôi một tỷ tệ!”
Chuyện giam giữ người này chúng tôi đã làm rất nhiêu. Chúng tôi thực sự không thể cưỡng lại mức giá mà người mặc đồ đen bí ân đưa ra, vì vậy chúng tôi đã giam giữ người tên Hứa Tuệ Nhàn đói” Mạc Lôi vội vàng nói.
Dương Tiêu ngạc nhiên nói: “Người mặc đô đen bí ân? Anh có thầy người mặc đồ đen này trông như thê nào không? Bây giờ anh có thông tin liên lạc của người này không?”
“Không rõ trông như thế nào. Khi người đó đến mặc một chiếc áo choàng đen, không để lại thông tin liên lạc của mình, nhưng… “Mạc Lôi rơi vào trầm tư.
“Nhưng gì?” Ánh mắt Dương Tiêu trở nên lÌt: lùng.
Nghĩ đến việc có người xuống tay với mẹ mình, không cân phải nói Dương Tiêu tức giận đến mức nào.
Những năm đầu, từ khi cha mát tích, anh và me bị bà cụ ghét, đối xử không khác gì người giúp việc trong nhà, cộng thêm việc Dương Bân Hàn tiếp tục đàn áp, anh và mẹ chỉ có thê nương tựa vào nhau.
Nhiều khi bọn họ ăn không đủ no, vì để anh phát triển nên mỗi lần mẹ sẽ ăn rất ít, thức ăn dư thì cho vào bát anh.
Mỗi khi nghĩ đến điều này, Dương Tiêu không khỏi cảm thây thân là con, bản thân mình rất hồ thẹn. Đồng thời, mỗi khi nghĩ đến điều này, Dương Tiêu lại căm hận nhà họ Dương ở Đề Đô ngút trời.
Mạc Lôi dừng một chút, sau đó nói tiếp: “Tiểu nhân vô tình nhìn thấy người mặc đồ đen bí ẩn này có mái tóc màu vàng, hình như nói tiếng Trung không lưu loát!”
“Tóc vàng, nói tiếng Trung không lưu loát? Chăng lẽ người này là người nước ngoài?” Dương Tiêu hơi ngạc nhiên.
Anh ở trong nước im lặng năm năm, cho dù đắc tội nhiều thế lực cùng vô SỐ kẻ địch, nhưng trong thời gian ngắn như vậy anh cũng sẽ không bại lộ.